“Em thật sự muốn làm vậy sao?”
Dương Nhất Hàn nghi ngờ hỏi. Hắn không ngờ một người ích kỷ như Diệp Ngữ Yên lại tích cực bày hắn cách có được Hạ Tử Băng. Không phải cô ta vẫn luôn muốn làm vợ hắn sao?
“Đương nhiên rồi. Chỉ cần anh đồng ý một điều kiện là được.”
“Nói đi!”
“Đó là…” Tiến lại gần, Diệp Ngữ Yên thì thầm vào tai hắn: “Bất cứ khi nào em muốn, anh cũng phải giúp em thỏa mãn.”
Vừa nói Diệp Ngữ Yên vừa luồn tay vào trong túi quần của Dương Nhất Hàn, cầm lấy cậu nhỏ của hắn rồi di chuyển lên xuống. Cảm giác được phụ nữ chạm vào thứ to lớn của mình thật sảng khoái, hắn liền nhấn đầu cô xuống rồi ra lệnh:
“Ngậm đi!”
Không do dự, Diệp Ngữ Yên há miệng giữ chặt lấy vùng hạ thân của hắn. Rất nhanh, thứ đó trương lên, lấp đầy khoảng trống trong khoang miệng cô ta.
“Ưm…”
Hơi ngả người ra sau, Dương Nhất Hàn nhắm mắt lại, thở ra một hơi thoải mái, tận hưởng cảm giác được phục vụ.
“Không được nhả ra! Tiếp tục đi!”
Cứ như vậy, Diệp Ngữ Yên tích cực hì hục bên dưới, làm hài lòng Dương Nhất Hàn. Hơn ai hết, cô ta biết chỉ có cách này mới có thể tiếp cận được hắn.
Trong lúc hai người họ còn đang làm chuyện nhạy cảm, đoạn video cũ kia cũng đã được gửi tới máy của Hạ Tử Băng. Tuy nhiên, cô đang ở dưới bếp, chưa ý thức được sự tồn tại của nó.
Ngồi ở phòng khách, Chung Chí Nguyên cứ nhìn theo bóng lưng của cô mãi không rời. Giá mà cảnh tượng này có thể dừng lại mãi mãi thì tốt biết mấy. Thật lòng anh chẳng muốn rời xa cô.
“Tử Băng, em có thể mở lòng với anh một chút được không?” Anh nghi hoặc hỏi, nhưng lại chẳng đủ dũng cảm để hỏi. Giờ cô đang bận tâm tới việc làm sao để trốn khỏi tầm mắt của Mạc Đăng Sinh, làm gì còn thời gian để nghĩ tới chuyện khác nữa chứ.
“Á!”
Nghe cô lên tiếng, Chung Chí Nguyên vội vã chạy vào trong thì thấy cô bị đứt tay, máu đang từ từ chảy xuống tấm thớt. Không chần chờ, anh cầm lấy ngón tay của cô rồi đưa lên miệng mút lấy, một cách để cầm máu.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, anh không cần làm vậy đâu.”
“Sao em không cẩn thận gì hết vậy?” Chung Chí Nguyên hơi lớn tiếng.
Thấy vẻ mặt lo lắng của anh, Hạ Tử Băng có chút chạnh lòng.
“Giá mà anh có thể quan tâm em như vậy, Đăng Sinh.”
Lỡ yêu rồi, cô làm sao vượt qua được quãng thời gian khó khăn này đây?
“Được rồi đó! Em ra ngoài nghỉ đi! Anh nấu tiếp cho.”
Đẩy Hạ Tử Băng về phía phòng khách, Chung Chí Nguyên bắt đầu xắn tay áo lên, làm nốt những món ăn còn lại. So với cô, tay nghề của anh không hề thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn.
Ngồi trên ghế sofa, Hạ Tử Băng đăm chiêu nghĩ ngợi. Một lần nữa, cái chết của chị gái lại hiện về trong tâm trí cô. Dạo gần đây có quá nhiều việc xảy ra khiến cô phân tâm, mơ hồ quên đi những chuyện quan trọng mình phải làm.
Không nói không rằng, Hạ Tử Băng khoác áo, lấy túi xách rồi ra khỏi nhà. Cô đâu biết Mạc Đăng Sinh vẫn còn ráo riết tìm kiếm tung tích của mình.
Cẩn thận che kín gương mặt, cô đón taxi đi tới một nơi. Cô hy vọng sẽ tìm được chút gì ở đó. Trong khi mơ hồ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đoạn trước trung tâm thương mại, hình ảnh Dương Thanh và Mạc Đăng Sinh đi bên nhau lập tức đập vào mắt.
“Quả nhiên anh và cô ấy đã ở bên nhau rồi.”
Không có cô cản trở, họ đương nhiên thoải mái công khai tình cảm. Chán phải chứng kiến cảnh tượng không mấy vui vẻ, Hạ Tử Băng vội bảo: “Anh có thể chạy xe nhanh một chút không?”
“Được ạ!”
Lướt qua họ, Hạ Tử Băng vẫn không sao thoải mái được. Rõ ràng đã quyết tâm từ bỏ, vậy mà tình cảm cô dành cho anh vẫn sâu đậm như thế.
“Mạc Đăng Sinh, anh không xứng đáng với tình cảm của em.”
Chẳng hiểu sao khi nhớ lại khung cảnh vừa rồi, nước mắt lại rơi. Đặt tay lên bụng, cô hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười, tự nhủ sẽ nuôi con khôn lớn, không để Mạc Đăng Sinh biết đến sự tồn tại của nó.
Trái ngược với những gì cô nghĩ, Mạc Đăng Sinh không hề có hứng thú vì với cuộc dạo phố này.
“Cô muốn gì thì mua đi. Tôi ở đây chờ!”
“Anh định để bà bầu phải tự mình xách đồ sao?” Dương Thanh nhìn Mạc Đăng Sinh, đôi mắt long lanh như sắp đến nơi. Rõ ràng là cô ta đang muốn bám chặt lấy anh, khiến Mạc Đăng Sinh vô cùng chán ghét.
“Vậy thì mua nhanh lên. Tôi không có thời gian.”
“Em biết rồi.” Dương Thanh ủ rũ đáp lời, trong lòng vô cùng buồn bực. Cô càng muốn tới gần, thái độ của Mạc Đăng Sinh càng khó chịu.
Đi một vòng trong trung tâm thương mại, Dương Thanh tranh thủ mua những món đồ mình yêu thích, hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt của người đi bên cạnh. Đương nhiên, cô ta cũng mua quà cho bà Mạc, lấy lòng người phụ nữ có thể giúp mình trèo lên cao.
Trong lúc anh lơ đễnh nhìn quanh, điện thoại trong túi liền đổ chuông. Nghe xong cuộc gọi, Mạc Đăng Sinh vội vã bỏ đi.
“Đăng Sinh, anh đi đâu vậy?”
“Đăng Sinh!