“Anh đang ở đâu đó? Có thể đến đây với em được không?”
Mạc Đăng Sinh từng nói anh và Dương Thanh không có gì cả. Vậy tại sao khi đã chia tay được một thời gian rồi, số điện thoại của cô ta trong máy anh chưa từng bị xóa đi.
“Mạc Đăng Sinh, chẳng lẽ anh vẫn còn yêu cô ta sao?”
Hạ Tử Băng vô cùng khó chịu khi anh và người yêu cũ vẫn chưa thực sự chấm dứt. Không những vậy, mẹ chồng cô còn liên tục tác hợp cho mối quan hệ của hai người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn, chồng của cô sẽ trở thành chồng người ta mất thôi.
Hạ Tử Băng đứng dậy, định thay đồ đi tìm cô ta hỏi ra cho lẽ. Tuy nhiên, khi nhớ lại thời hạn một năm, cô đành chùn bước, nhường lại không gian riêng tư cho hai người đó.
“Có lẽ giờ này anh ấy đang ở bên cô ta rồi.”
Hạ Tử Băng không phải kẻ khờ. Cô đã sớm nhìn rõ mọi chuyện, chỉ là trong lòng vẫn chưa chấp nhận mà thôi. Nhìn ra ngoài khung cửa sổ, cô lặng lẽ để nước mắt tuôn rơi, cuốn đi hết những phiền muộn ẩn sâu trong lòng.
“Nếu có cơ hội làm lại, em nhất định sẽ không lấy người như anh.”
Trong lúc Hạ Tử Băng giam mình giữa bốn bức tường cô đơn, Mạc Đăng Sinh đã có mặt tại quán bar. Anh bảo phục vụ cho mình một chai Brandy, tự tay rót ra ly rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Cảm giác bỏng rát đốt cháy các giác quan, đem đến sự sảng khoái dâng tràn trong lồng ngực.
“Em biết ngay là anh ở đây mà.”
Dương Thanh mỉm cười, vòng tay qua vai Mạc Đăng Sinh rồi nói. Vừa trông thấy bộ dạng của cô, anh chỉ muốn biến khỏi đây ngay lập tức. Vốn dĩ chỉ muốn một mình uống rượu cho yên tĩnh, vậy mà lại bị cô ta quấy rầy. Rốt cuộc thì Dương Thanh lại muốn giở trò gì nữa đây?
“Em có thể uống cùng anh được không?”
Thấy Mạc Đăng Sinh không đáp lời, cô ta tự cho mình cái quyền trở thành bạn nhậu của anh đêm nay. Khác với người có tâm trạng bất ổn như Mạc Đăng Sinh, Dương Thanh từ từ nhấp nháp ly rượu trong tay, không muốn bản thân bị hạ gục quá sớm.
“Đăng Sinh, sao anh không trả lời tin nhắn của em?”
Tin nhắn? Mạc Đăng Sinh hơi ngẩn người, cho tay vào túi áo rồi túi quần, lúc này mới hay bản thân không đem theo nó.
“Tôi quên rồi.”
Dương Thanh khẽ gật đầu, nâng ly rượu trong tay lên rồi bảo: “Cạn ly!”
Mạc Đăng Sinh không phản đối, tiếp tục uống như thể không có sự tồn tại của cô ta.
Một lúc sau, Dương Thanh ra hiệu cho phục vụ, đem thêm cho mình một chai rượu nhưng Mạc Đăng Sinh liền đứng dậy, lạnh lùng nhắn nhủ: “Cô ở lại uống vui vẻ. Tôi hơi đau đầu, về trước đây!”
Mạc Đăng Sinh đặt tiền dưới đế ly, xoay người rời khỏi quầy bar, bước đi có phần loạng choạng. Nhận thấy cơ hội đã đến, Dương Thanh cũng đứng dậy, cầm theo túi xách rồi đuổi theo anh.
“Anh không sao chứ?”
Mạc Đăng Sinh suýt té, Dương Thanh vội vàng đỡ lấy anh. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc từng phản bội mình, anh cười khẩy: “Không cần cô quan tâm.”
“Đăng Sinh, em biết là em có lỗi với anh rất nhiều. Anh có thể nào cho em cơ hội chuộc tội được không?”
“Không cần đâu.”
“Vậy để em đưa anh về thôi cũng được. Anh đang say, để anh một mình giữa đêm như thế này em không yên tâm, lỡ có trộm thì sao?”
“Tùy cô.”
Mạc Đăng Sinh không từ chối. Nghĩ tới gương mặt khó chịu của Hạ Tử Băng khi thấy hai người đi với nhau, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đã đến lúc anh cho cô biết, Mạc Đăng Sinh không thiếu phụ nữ đẹp vây quanh mình.
“Để xem cô có thể huênh hoang được nữa không?”
Dương Thanh gọi một chiếc taxi, dìu Mạc Đăng Sinh vào trong rồi ngồi kế bên anh. Nhìn gương mặt anh tuấn ngà ngà say, mùi hương nước hoa nam tính pha lẫn chút nồng độ cồn khiến Dương Thanh rạo rực trong lòng.
“Sao lúc đó em lại bỏ rơi anh nhỉ?”
Xe từ từ lăn bánh, Dương Thanh mang theo một nụ cười bí ẩn cùng anh rời đi. Sau chừng ba mươi phút, cô ta dìu Mạc Đăng Sinh vào thang máy, bấm số tầng căn hộ của mình rồi đợi.
“Sắp tới rồi đúng không?”
“Vâng! Anh ráng thêm một chút nữa nhé!”
Dương Thanh vòng tay ôm eo Mạc Đăng Sinh, dịu giọng vỗ về.
Ting.
Thang máy mở cửa, Dương Thanh ôm người yêu cũ bước ra, đi thêm một đoạn trên hành lang rồi dừng lại, bấm mật mã và tiến vào trong. Khi thả người nằm xuống giường, Mạc Đăng Sinh liền mở mắt. Chẳng mất quá nhiều thời gian, anh đã nhận ra điều bất ổn.
“Đây là đâu?”
“Là nhà em, anh quên rồi sao?” Dương Thanh mỉm cười, trong đầu hiện lên vô vàn hình ảnh hạn chế độ tuổi.
Chỉ một đêm thôi, một đêm để cô ta khiến trái tim anh đổi chiều.
“Tôi không muốn ở đây.” Mạc Đăng Sinh gắng gượng ngồi dậy, muốn rời đi. Cùng lúc đó Dương Thanh tiến tới, ấn người anh xuống, rồi ngồi lên: “Đăng Sinh, em không biết bây giờ anh đang ở đâu nên mới đưa anh về đây? Chẳng lẽ đêm nay anh muốn để em một mình trong căn phòng lạnh lẽo này sao?”