“Tôi…”
Trước lời buộc tội của Dương Thanh, Hạ Tử Băng chẳng tìm ra được lý do nào chính đáng để biện minh cho bản thân mình. Cô đang ngậm miệng, ú ớ vài tiếng trong cổ họng không thể phát ra thành lời.
“Cô làm vợ kiểu gì thế hả?”
Lần này đến lượt bà Mạc lên tiếng chất vấn cô. Hạ Tử Băng vốn dĩ không phải đứa con dâu mà bà muốn chọn nên sự tồn tại của cô khiến bà vô cùng khó chịu.
“Không sao! Tôi ăn được rồi.”
Trái ngược với sự phủ nhận của hai người bên cạnh, Mạc Đăng Sinh thản nhiên gắp thức ăn cho vào miệng, điềm nhiên như không. Chính phản ứng nằm ngoài dự đoán này của anh giúp Hạ Tử Băng thoát nạn một phen.
“Đó là trước kia. Bây giờ anh ấy có thể ăn được rồi.” Hạ Tử Băng nhanh miệng đáp lời, cố ý chọc tức Dương Thanh.
Không thể làm bẽ mặt tình địch, cô ta cay cú, nín nhịn mà tiếp tục ăn cơm. Ngay lúc này đây, Hạ Tử Băng muốn nói với anh một lời cảm ơn nhưng không tiện, đành chờ tới lúc về nhà vậy.
Ăn xong bữa trưa, Hạ Tử Băng viện cớ nói bản thân không được khỏe, xin phép về trước. Cô cứ nghĩ Mạc Đăng Sinh cũng sẽ theo mình về, ai ngờ anh vẫn ngồi lại đó, vui vẻ trò chuyện với Dương Thanh.
“Xem ra tôi lại tự mình đa tình rồi.”
Trên đường về nhà, nghĩ tới hai người họ, trong lòng cô lại cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Đột nhiên nghĩ tới cảnh chồng ngoại tình, Hạ Tử Băng chỉ muốn lao vào cho cô ta một nhát.
Người ta bảo tình cũ không rủ cũng tới, huống hồ Dương Thanh lại có chút xinh đẹp, lúc nào cũng đeo bám chồng cô không buông.
“Mạc Đăng Sinh, nếu anh dám làm chuyện gì có lỗi với tôi. Tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.”
Trong lúc nóng giận, cô tự nhủ sẽ trừng trị thích đáng những người đàn ông không chung thủy. Tuy nhiên, sau một hồi ngẫm nghĩ, cô chợt nhớ ra cuộc hôn nhân của mình chỉ tồn tại trên danh nghĩa, không có thực.
“Hợp đồng vẫn còn đó. Tôi có tư cách gì để chất vấn anh chứ?”
Về tới nhà, ngồi trên ghế sofa, Hạ Tử Băng cầm tờ thỏa thuận của hai người trên tay, rất muốn xé nó đi nhưng không được.
“Một năm thôi. Chỉ cần đợi 360 ngày, chúng ta có thể ly hôn.”
Tới lúc đó, những cảnh chướng tai gai mắt ấy cô không phải chứng kiến nữa. Một khi được giải thoát, cô sẽ dùng số tiền hậu ly hôn để sống cuộc đời mà mình muốn.
Hạ Tử Băng còn đang triền miên trong dòng suy nghĩ vô định thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Nhất thời, người đầu tiên cô nghĩ tới là Mạc Đăng Sinh.
“Không đúng. Anh ta có chìa khóa mà, sao phải bấm chuông?”
Sau một thoáng do dự, cô đặt chân xuống nền nhà lạnh lẽo, không màng xỏ dép, cứ vậy mà đi ra ngoài.
Cánh cửa bật mở, khuôn mặt quen thuộc, anh tuấn xuất hiện: “Anh rể!”
“Lâu quá không gặp. Anh mới đi công tác về, ai ngờ em đã kết hôn rồi.”
“Vâng!”
Dương Nhất Hàn khẽ nhún vai, trên tay còn cầm theo một món quà cưới tặng cho cô: “Em không định mời anh vào nhà sao?”
Cuối cùng, cô cũng lách người sang một bên, để hắn đi vào trong. Cuộc hội ngộ ngày hôm nay vô cùng đột ngột khiến Hạ Tử Băng có chút bất ngờ, phản ứng chậm cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, cô gái nhỏ ngây thơ dường như vẫn chưa cảm nhận được những điều tồi tệ đang sắp xảy ra với mình.
Ngồi trên ghế sofa, trong căn hộ chung cư cao cấp của Mạc Đăng Sinh, Dương Nhất Hàn gật đầu vài cái. So với chỗ ở hiện tại của hắn, nơi này rõ ràng tốt hơn nhiều. Chỉ là thứ hắn muốn lấy lại bị người ta giành mất.
“Hạ Tử Băng, em cam tâm tình nguyện lấy người đã gián tiếp gây ra cái chết của chị mình sao?”
“Em…”
Nỗi đau bị gợi lại, trong lòng cô nhiều cảm xúc ngổn ngang dâng trào. Cho tới thời điểm hiện tại, cô vẫn chưa tìm ra bằng chứng thuyết phục nào để buộc tội Mạc Đăng Sinh. Do đó, Hạ Tử Băng chưa ra tay hành động.
“Em không nghe lời anh rể nói sao? Tin anh đi, em tuyệt đối không nên ở bên cạnh hắn. Nguy hiểm lắm em có biết không?”
Muốn có được người mình thích, bắt buộc phải chia rẽ hai người họ. Mà để làm được điều đó, Dương Nhất Hàn không ngừng bày mưu tính kế, tiêm nhiễm vào đầu Hạ Tử Băng những ý nghĩ xấu xa nhất về Mạc Đăng Sinh. Nếu không làm như vậy, e là hắn sẽ trở thành kẻ bại trận trước đối thủ của mình.
“Đợi cho tới khi mọi chuyện rõ ràng, em sẽ tự có cách giải quyết.”
“Tử Băng!”
“Anh rể! Cảm ơn anh đã luôn quan tâm, lo lắng cho em. Tuy nhiên, trước khi đưa đến một quyết định nào đó, em cần chứng cứ.”
Dứt lời, Hạ Tử Băng đứng dậy, định bỏ đi vào phòng thì thấy đầu óc choáng váng, chẳng thể đứng vững.
Thấy người cô nghiêng ngả, Dương Nhất Hàn vội vàng chạy tới đỡ, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em hơi đau đầu.”
“Vậy ngồi nghỉ một chút đi!”
Dương Nhất Hàn đỡ Hạ Tử Băng ngồi xuống, xoay lưng về phía cửa. Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở, gương mặt của người đó đột nhiên xám xịt lại. Nhìn thấy cảnh tượng không hay diễn ra trước mắt, giọng nói lạnh lùng liền cất lên khiến Hạ Tử Băng khẽ rùng mình.