“Mau… mau tiếp thêm máu cho bệnh nhân.”
Vừa tới bệnh viện, điều dưỡng và các bác sĩ đã lập tức đưa cô vào trong. Nếu để càng lâu, khả năng nguy hiểm càng cao.
Ở hành lang của bệnh viện, Hạ Tử Băng nằm trên băng ca, khóe mắt ươn ướt. Trước khi rời khỏi cuộc sống này, từng hồi ức kéo nhau trở về, hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô.
“Nếu như ngày đó em không nhẹ dạ cả tin, quyết định lấy anh thì giờ có lẽ em đã hạnh phúc rồi.”
Sống với Dương Nhất Hàn, cô có hạnh phúc không? Đương nhiên là có. Tuy nhiên, thứ hạnh phúc đó chí đến trong một thời gian ngắn, dần dần phai nhạt. Khi tình yêu đã không còn, bao nhiêu sự cố gắng vun đắp cũng trở nên vô nghĩa.
“Vậy thì kết thúc đi!”
Cho tới giờ phút này, Hạ Tử Băng cảm thấy mình đã chọn đúng rồi. Chết đi là cách giải thoát tốt nhất cho cả hai. Cô không còn phải vướng bận, hắn cũng không phải khó chịu khi cái tên Hạ Tử Băng vọng tới bên tai.
Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, họ vội vã đẩy băng ca vào, đưa cô lên giường nằm.
“Máu đây rồi trưởng khoa.”
“Mau truyền cho cô ấy.”
Nhận lệnh từ trưởng khoa, điều dưỡng lập tức lấy ống truyền máu cho cô. Tiếc là khi chuẩn bị cắm kim tiêm vào tay cũng là lúc Hạ Tử Băng trút hơi thở cuối cùng.
“Em đi đây. Hy vọng cái chết này sẽ khiến anh day dứt suốt đời.””
“Cô ấy… cô ấy tắt thở rồi.”
Cả đám bác sĩ, điều dưỡng nhìn nhau thở dài. Chậm rãi đưa tay kéo khẩu trang xuống, trưởng khoa bảo: “Liên hệ với người nhà cô ấy đi. Chúng ta… cũng cố gắng hết sức rồi.”
“Vâng.”
Vị bác sĩ trung niên đi ra ngoài, cố gắng đưa mình thoát hỏi bầu không khí u ám, hụt hẫng trong phòng mổ. Dẫu biết rằng người tới đây sống chết là chuyện thường tình nhưng mà…
Khẽ lắc đầu, ông thở ra một hơi dài thườn thượt.
“Cô ấy sao rồi?”
“Anh là người nhà của Hạ Tử Băng sao?”
Không biết tìm lý do gì để trả lời, Mạc Đăng Sinh đáp bừa: “Người quen.”
“Cô ấy không còn nữa. Đừng buồn, chúng tôi cũng không hy vọng điều này sẽ đến. Có lẽ cô ấy bạc mệnh, không thể sống thêm nữa.”
“…” Mạc Đăng Sinh im lặng, người như thể bị đóng băng. Anh không hiểu vì sao bản thân lại phản ứng như vậy, dù cho hai người mới gặp mặt và nói chuyện vài câu.
Vị bác sĩ thông cảm cho cảm xúc của anh hiện tại, vỗ nhẹ vào vai rồi rời đi. Mạc Đăng Sinh đứng đó, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Chưa đầy ba mươi phút sau, Dương Nhất Hàn cũng có mặt. Hắn không đến một mình, bên cạnh còn có Diệp Ngữ Yên. Có lẽ vì mới vui vẻ với nhau xong, Diệp Ngữ Yên có vẻ hơi mệt, người cứ dựa vào chồng cũ của Hạ Tử Băng.
“Tại sao chúng ta phải đến chỗ này chứ?”
“Thủ tục thôi. Em yên tâm, sau này không cần phải đến nữa.” Dương Nhất Hàn nhéo cằm, dùng lời ngon ngọt dỗ dành Ngữ Yên. Tâm trạng của hắn đang vô cùng tốt, không có ý định đôi co với bệnh viện. Chỉ cần thực hiện xong những thứ cơ bản nhất, hắn sẽ rời khỏi đây, không một chút do dự.
“Người đâu?”
“Thi thể của cô ấy ở trong. Anh có thể đem về…”
“Không cần đâu. Phái bệnh viện mai táng giúp tôi đi!”
“Nhưng mà…” Nghe vậy, vẻ mặt từ phía người của bệnh viện vô cùng khó xử. Chẳng lẽ ngay cả đem về lo hậu sự mà hắn cũng không muốn sao? Sợ phiền phức hay cơ bản là có tật giật mình?
Diệp Ngữ Yên trợn mắt bảo: “Anh ấy nói rõ rồi, cậu không nghe sao?”
“Tiền đây! Đủ cho mấy người mua thêm mấy cỗ quan tài đó!” Dúi tiền vào trong túi áo của điều dưỡng viên, kéo người rời đi.
Toàn bộ hành động của hai người họ đã bị Mạc Đăng Sinh nhìn thấy. Anh không lên tiếng không có nghĩa là anh câm, chẳng qua là…
Điện thoại trong túi vội đổ chuông, Mạc Đăng Sinh bắt máy: “Đã điều tra rõ chưa?”