“Đúng là một lũ ăn hại.”
Diệp Ngữ Yên chỉ tay vào mặt đám tay sai, lên tiếng mắng chửi. Trong lúc cô đang hào hứng vì trút được cơn giận trong lòng thì bọn chúng lại trở về với hai bàn tay trắng.
“Xin lỗi chị!”
“Một cậu xin lỗi là xong à? Tôi không biết, các cậu muốn làm sao thì làm, nhất định phải đem cô ta về đây cho tôi.”
“Nhưng mà người đó không hề dễ đối phó một chút nào.”
“Thật là tức chết đi được.”
Tính tới tính lui, cuối cùng Diệp Ngữ Yên lại không tính được sự xuất hiện bất ngờ của Mạc Đăng Sinh. Cứ ngỡ hai người họ là kẻ thù không đợi trời chung, hóa ra cô đã lầm.
“Hạ Tử Băng, cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi.”
Đem theo sự khó chịu trong lòng, Diệp Ngữ Yên chạy tới tìm Dương Nhất Hàn. Ký ức của đêm trước vẫn còn đó, cô hy vọng được thử lại một lần nữa.
Một lúc sau, trên hành lang khu căn hộ chung cư, Diệp Ngữ Yên đứng trước số phòng 1520 để bấm chuông. Kết quả, cô phải lặng lẽ ra về.
“Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?”
Những tưởng chỉ cần thuận lợi lên giường với hắn, Diệp Ngữ Yên sẽ giành lại được tất cả những gì thuộc về mình. Vậy mà mọi thứ cho tới lúc nào vẫn còn vô cùng mông lung, mờ mịt.
“Nhất Hàn, em tuyệt đối sẽ không buông tay anh đâu.” Cô tự nhủ.
Đứng trước cửa thang máy, Diệp Ngữ Yên nhấn nút đi xuống rồi trầm tư suy nghĩ. Cho tới lúc này, cô ta có thể khẳng định rằng sự quan tâm của Dương Nhất Hàn đối với Hạ Tử Băng là không bình thường. Mọi thứ vượt qua mối quan hệ anh rể - em gái.
“Anh nghĩ mình có thể lừa được tôi sao? Nực cười.”
Ting.
Cửa thang máy vừa mở, cô ta bước vào trong. Thang máy di chuyển xuống, Diệp Ngữ Yên ra khỏi căn hộ chung cư. Đứng bên đường, cô ta vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi bước lên.
“Cho tôi tới tiệm rửa ảnh Px.”
Trước ngày Hạ Tử Băng tổ chức hôn lễ, cô nhất định phải dành tặng cho cô ta một món quà. Nếu muốn làm được điều đó, cần dành chút thời gian để chuẩn bị.
…
Trở về nhà sau một đêm cuồng nhiệt với Mạc Đăng Sinh, Hạ Tử Băng mệt mỏi lê bước trên cầu thang. Dù cơ thể rã rời nhưng cô vẫn không sao chợp mắt được.
“Rốt cuộc họ là ai?”
Hạ Tử Bằng nằm trên giường, lăn qua lăn lại mà không nghĩ ra cái tên khả nghi. Đột nhiên cô tỏ ra nghi ngờ Mạc Đăng Sinh vì một giả thiết do chính mình đặt ra: “Có khi nào anh ta muốn dùng cách này để lấy lòng mình không?”
Nghe thôi đã thấy tức cười. Anh ta ghét cô như vậy, làm sao có thể dành nhiều tâm tư làm những chuyện vô bổ đó chứ. Trầm ngâm một lúc, cô ngủ quên lúc nào không hay. Tới khi tỉnh dậy thì bên dưới tầng một đã vô cùng xôn xao.
Đặt chân xuống giường, Hạ Tử Băng chậm rãi ra khỏi phòng. Nhìn xuống bên dưới, bố mẹ cô đang tiếp đón ông Mạc, bên cạnh còn có Mạc Đăng Sinh. Bà Mạc không tới, cô hiểu lý do vì sao có sự vắng mặt này.
“Nó không phải là đứa con gái tốt. Đăng Sinh, mẹ không ủng hộ cuộc hôn nhân này đâu.”
“Vậy con lấy người con thích. Mẹ lấy người mẹ thích đi!”
“…”
Hôm trước cô tình cờ nghe được hai người họ trao đổi với nhau. Mạc Đăng Sinh nói ra những lời này vốn dĩ là để che mắt mọi người, lấp liếm cho cuộc hôn nhân không tình yêu giữa hai người.
“Vậy cũng tốt. Đợi tới khi chúng ta ly hôn rồi, tôi có thể tìm hạnh phúc cho riêng mình.”
Đang cạn ly với bậc trưởng bối, Mạc Đăng Sinh nhìn lên cầu thang thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Tử Băng. Trong khoảnh khắc, cô vội vàng né tránh, quay mặt sang chỗ khác.
“Em ngại gì chứ? Tối hôm qua còn chủ động quyến rũ tôi cơ mà.”
Giờ nghĩ lại, trong lòng anh vẫn còn chút cảm xúc nôn nao khó tả. Giá mà họ thật sự yêu nhau, có lẽ mọi thứ đã trở nên vô cùng đẹp đẽ rồi.
Tối hôm đó Mạc Đăng Sinh chủ động hẹn cô ra ngoài nói chuyện. Vừa chạm mặt, anh lập tức lao tới hôn cô, cử chỉ vô cùng cuồng nhiệt.
Bốp!
Thanh âm chát chúa vang lên, gò má anh lập tức ửng đỏ. Cú tát vừa rồi của cô đã khiến anh tỉnh táo hơn một chút, hơi rượu cũng nhạt đi.
“Tử Băng, chỉ là một hôn thôi, cô tiết kiệm với tôi làm gì chứ? Chẳng phải tối qua chúng ta…”
“Đủ rồi. Đừng nhắc tới chuyện đó nữa.”
Nếu chẳng phải bị người ta hạ thuốc, cô còn lâu mới ở trước mặt anh làm ra những cử chỉ rẻ tiền đó. Tất cả là tại kẻ kia, người đang ở trong bóng tối.
“Nếu không còn gì nữa thì tôi đi vào nhà đây. À mà lần sau anh đừng nên cư xử thân mật như vậy, tôi không quen đâu.”
“Ăn xong rồi bỏ, từ bao giờ cô lại trở thành người thiếu trách nhiệm như vậy hả?”
“…”
Trước lý lẽ cùn của anh, cô chẳng buồn đáp lại.
Hạ Tử Băng vừa xoay lưng đi, điện thoại trong túi anh liền rung lên, màn hình phát ra thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt. Ngay lập tức, Mạc Đăng Sinh vội vã rời đi.
Khoảnh khắc nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đó, cô liền có dự cảm không lành.
“Anh ta… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?