“Là do em tự nguyện?”
Mạc Đăng Sinh dùng một tay nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt chất đầy dục vọng của cô rồi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Hạ Tử Băng nhìn anh, đôi môi hé mở, phát ra những tiếng rên rỉ không ngớt. Đoán chừng cô không thể chờ thêm được nữa, anh lại nhẫn tâm muốn kéo dài thời gian thêm một chút, mặc kệ cô liên tục vặn vẹo thân mình.
“Muốn… muốn anh!”
Trên giường, Hạ Tử Băng tự mình đưa tay cởi cúc áo, để lộ vòng một căng tràn, hết sức gọi mời.
“Là do em tự tìm đến tôi đấy nhé!”
Mạc Đăng Sinh xoay người cô lại, ấn xuống giường, dang rộng hai chân cô ra, đặt cô quỳ gối, dùng tay ra hiệu cho cô nâng mông cao lên. Tiếp đó anh ở phía sau cô, một tay nắm chặt lấy eo cô, tay còn lại kéo dây kéo quần xuống, để cậu nhỏ căng cứng của mình bật ra ngoài, hướng lên trên.
Hứng thú được khơi dậy bởi thân hình quyến rũ, thanh âm gợi cảm của người đang chu mông trước mặt mình, Mạc Đăng Sinh hung hăng cầm lấy vật to lớn của bản thân, khẩn cấp xâm nhập vào trong hoa huyệt dâm đãng đã sớm ướt át của cô.
Trong nháy mắt, vật cứng rắn của anh phình to một cách bất ngờ, tiến sâu vào trong hoa tâm của Hạ Tử Băng khiến toàn thân cô tê dại đi, không ngừng run lên từng chút một.
“Um... a… sướng quá! Á!”
Dưới ánh đèn mờ, giữa không gian chật hẹp, tiếng rên rỉ phóng đãng của Hạ Tử Băng khiến anh không thể kiểm soát được bản thân mình, ra sức tăng tốc, vật to lớn liên tục rút ra rồi đẩy vào xuyên thẳng tới hoa tâm của cô.
Bị kích thích cực độ, bờ mông của Hạ Tử Băng chỉ có thể liên tục đón nhận sự trêu ghẹo của anh bằng thứ vũ khí vừa cứng vừa mềm. Mạc Đăng Sịnh hận không thể làm chết để thỏa mãn dục vọng đang căng tràn trong cơ thể.
“Đăng Sinh, hức… nhẹ một chút!”
Chỉ trong vòng ba ngày, cô và anh đã làm chuyện đó đến mấy lần, đều dưới sự hỗ trợ của thuốc kích dục. Chẳng biết định mệnh an bài như thế nào mỗi khi một trong hai người phát tiết, đối phương đều ở bên cạnh.
Nếu cả hai rơi vào trong kể khác, e là hôn ước của họ chưa được cử hành đã sớm bị chấm dứt.
Không thỏa mãn được cậu nhỏ, Mạc Đăng Sinh cầm tay cô kéo dậy từ phía sau, liên tục đẩy tới khiến Hạ Tử Băng kêu la dữ dội. Cơ thể liên tục bị anh thúc tới, hai vách tường thịt non nớt ở hoa huyệt tưởng chừng như sắp bị anh nghiền nát tới nơi rồi.
Xoay người cô lại, Mặc Đăng Sinh ra lệnh cho cô: “Em tự mình ngồi lên rồi nhún đi!”
“Không… không nổi…”
“Vậy dừng ở đây nhé!”
Trước lời đe dọa của anh, Hạ Tử Dùng hết sức mình lết tới, tay cố định cậu nhỏ rồi ngồi lên, để thứ to lớn của anh trực tiếp đâm thẳng vào hoa huyệt vốn đã mềm nhũn sau khi khởi động được ba mươi phút đồng hồ.
Chân mỏi, người mệt, Hạ Tử Băng không hiểu vì sao bản thân lại có đủ sức, kiên trì nhún trên cơ thể anh nhiều lần đến vậy. Mỗi khi cô di chuyển lên xuống, Mạc Đăng Sinh đều không kìm được mà rên rỉ, hơi thở gấp gáp, cảm giác như bị nén cổ họng, khiến lồng ngực trở nên căng tràn.
Thiếu chút nữa cô đã ngã gục vì toàn thân ê ẩm, may mà Mạc Đăng Sinh kịp thời đỡ lấy eo cô rồi giữ được thân người. Thấy cô cử động hoa huyệt chậm dần đều, Mạc Đăng Sinh liền dùng hông đẩy cậu nhỏ của mình lên, liên tục tiến sâu vào bên trong cơ thể cô, ma sát với hai bức tường thịt mềm mại.
Hạ Tử Băng bị khoái cảm mãnh liệt này kích thích đến mức tăng dần âm lượng rên rỉ, uốn éo cơ thể. Không chịu được nữa, cô mở miệng ra, liên tục hớp lấy từng ngụm khí. Bộ ngực nở nang nảy lên, bên dưới hoa huyệt càng lúc càng co thắt lại như muốn nuốt chửng vật cứng rắn của anh không buông.
“Anh… anh sắp ra rồi!”
Ngửa cổ ra phía sau, Mạc Đăng Sinh vội ngả lưng xuống giường, không ngừng đẩy cậu nhỏ của mình về phía trước. Chỗ đó bị bám chặt, anh tham lam muốn kéo dài không buông. Tuy nhiên, cảm giác hưng phấn đã lên tới đỉnh đầu, luồng khí nóng đang dần dần chạy ra ngoài, đau nhau muốn rời khỏi cái lỗ nhỏ ở trên đầu vật cứng rắn.
“A!”
Mạc Đăng Sinh hét lên một tiếng, thúc mạnh tới vài cái rồi dừng lại, toàn thân tê dại như có dòng điện chạy qua. Tại chỗ giao nhau của hai người, dòng khí màu trắng đục chảy ngược ra ngoài, dính lên chỗ bụng của anh. Cũng trong lúc đó, Hạ Tử Băng buông lỏng cơ thể, ngã gục lên người anh, khuôn mặt nhỏ xinh chạm vào đầu ti hơi ngả màu, tham lam hút nhẹ.
“Tử Băng, em còn muốn nữa sao?”