Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 29: Một đêm giá bao nhiêu?




“Mạc Đăng Sinh, anh lại muốn gì nữa đây?”

Sau đêm đó, Hạ Tử Băng cứ nghĩ cả hai sẽ không gặp lại nhau nữa. Bởi lẽ trong mắt anh, cô là loại phụ nữ không có lòng tự trọng, vì tiền có thể trèo lên giường của bất kỳ người đàn ông nào. Do đó, khi thấy anh ở đây, Hạ Tử Băng không khỏi ngạc nhiên.

Ở phía đối diện, Mạc Đăng Sinh khẽ nhún vai: “Mọi chuyện không phải rõ ràng như ban ngày rồi sao? Tôi tới đây…” vừa nói anh vừa áp sát cô vào tường, “… để cưới em.”

“Anh nói dối!”

Chưa đầy hai mươi bốn tiếng, Mạc Đăng Sinh đã thay đổi 180 độ. Có nghĩ bằng chân cũng biết anh nhất định đang toan tính điều gì đó. Chỉ là ngay lúc này đây, Hạ Tử Băng vẫn chưa đoán ra được.

Tiếp xúc với Mạc Đăng Sinh chưa lâu, cô không có cách nào nắm bắt được suy nghĩ của anh. Thi thoảng, Hạ Tử Băng thấy anh là người tốt, lắm lúc lại thấy vô cùng xấu xa, đơn cử như việc ép cô lên giường, dùng bản thân để đổi lại sự bình an cho tập đoàn Hạ thị.

Tốt xấu đan xen, có trời mới biết Mạc Đăng Sinh là loại người như thế nào.

“Tôi không nói dối. Sớm muộn gì cô cũng biết thôi. Còn bây giờ thì có phải chúng ta nên vận động một chút không?”

“Anh bị điên rồi à?” Hạ Tử Băng hét vào mặt anh.

Thấy vậy, Mạc Đăng Sinh cười khẩy, liếc mắt về phía sau rồi hỏi: “Vậy cô khóa cửa làm gì?”

“Tôi…”

Sợ người ngoài bất thình lình đi vào nên cô mới thuận tay kéo chốt cửa. Có ai ngờ Mạc Đăng Sinh lại dựa vào đó để bắt bẻ cô.

“Sao? Bị tôi đoán trúng rồi à?”

“Vô liêm sỉ.”

Nếu còn nán lại đây thêm một giây một phút nào nữa cô e rằng mình sẽ bị người đàn ông này chọc cho tức chết. Vốn dĩ chỉ muốn biết sự thật, vậy mà vô tình trở thành cái cớ cho người ta sỉ nhục.

“Mạc Đăng Sinh, đợi tôi bắt được thóp anh rồi coi anh còn dám mạnh miệng nữa không?” Cô tự nhủ.

Tay vừa đặt lên nắm cửa, sau lưng đã có giọng nói trầm thấp truyền tới: “Cô muốn bao nhiêu? Cho một cái giá đi!”

Ngồi trên giường, Mạc Đăng Sinh vắt chéo chân, lên tiếng đề nghị.

“Đồ thần kinh.”

“Hạ Tử Băng, ở đây không có ai cả, cô cứ đưa ra một con số mà cô cho là hợp lý đi. Tôi hứa sẽ không để cho người thứ ba biết đâu. Vì vậy đừng tỏ ra thanh cao làm gì.”

Trong mắt Mạc Đăng Sinh, Hạ Tử Băng có khác nào một cô gái bán hoa ở ngoài đường, thương lượng giá cả hợp lý thì đi, tới khi xong việc rồi mệnh ai nấy sống. Tình một đêm hay nhiều đêm há chẳng phải đều giống nhau sao? Thay vì tìm người khác, Mạc Đăng Sinh chọn người ngay trước mặt.

Sớm muộn gì cả hai cũng kết thông gia, về chung một nhà lại càng thuận tiện cho việc hàng sự. Chỉ cần cô ấy không mang thai, mọi chuyện đều có thể kiểm soát. Mà không, lỡ như Hạ Tử Băng mang thai, ai có thể khẳng định 100% đó là con của anh trong khi cô đã thất thân rồi.

“Mạc Đăng Sinh, có phải chỉ cần đưa ra một cái giá, anh sẽ đáp ứng đúng không?”

“Đương nhiên.” Đời này của anh dư nhất là tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Hạ Tử Băng gật đầu, mỉm cười bảo: “Vậy đây là cái giá mà tôi muốn.”

“Bốp!”

Trong lúc Mạc Đăng Sinh đang lắng tai nghe thì năm dấu tay đã in rõ trên mặt anh. Cảm giác bỏng rát truyền đến, anh ngẩng mặt lên nhìn: “Cô…”

“Lần sau đừng ngạo mạn như vậy nữa. Cái tát vừa rồi là tôi giúp anh tỉnh táo lại đấy! Không cần cảm ơn đâu.”

Cửa mở, Hạ Tử Băng bước ra ngoài, tiếp tục làm vẻ mặt hiền lành, cử chỉ dịu dàng, thùy mị cho hợp ý bà Hạ.

“Chỉ là giả vờ thôi, không cần quá căng thẳng.” Mỗi lần như vậy, cô đều biến bản thân trở thành công cụ mua vui cho mẹ cô, đổi lấy nụ cười của bà ta.

Từ nhỏ đến lớn cô đã quen rồi. Quen với việc phải làm cái bóng của chị mình. Tuy chị cô không nói gì, nhưng mà bản thân Hạ Tử Băng lại vô cùng khó chịu.

Người đi rồi Mạc Đăng Sinh mới đứng dậy, xỏ hai tay vào trong túi quần, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt rồi tự nhủ: “Đợi khi cô trở thành vợ của tôi rồi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.”

Ở đây không phải địa bàn của anh, đương nhiên không thể tùy tiện hành động rồi.

Cuộc gặp mặt của hai bên gia đình kết thúc, mọi người ai nấy đều vui vẻ, riêng Hạ Tử Băng và bà Mạc thì không. Nói gì thì nói, cô không phải là người mà bà Mạc nhắm tới cho con mình, làm sao có thể vui vẻ cười nói được?

Kẻ đến người đi, Hạ Tử Băng vẫn dửng dưng, bàng quang như không, bởi lẽ tối nay cô cần phải đi làm một việc quan trọng.

Trời vừa chập tới, cô ra ngoài, mang theo nhiều nghi vấn ở trong đầu, tới tìm Dương Nhất Hàn. Thế mà người còn chưa gặp được, cô đã bị mời tới chỗ khác. Một nơi mà Hạ Tử Băng không bao giờ muốn quay trở lại. Đó là…