Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 20: Tự mình cởi đồ đi!




“Mẹ gọi con có gì không?”

“Chuyện tôi nói cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Con không đi xem mắt đâu. Mẹ muốn thì tự đi mà xem.” Hạ Tử Băng khó chịu đáp lời.

Kể từ sau khi chị cô chết, bà Hạ cứ đùn đẩy hết mọi trách nhiệm lên người cô. Nếu không phải vì họ xích mích, có lẽ cô đã chẳng phải khổ như bây giờ. Công ty đang lâm vào tình trạng khó khăn, chỉ có cách đồng ý hôn sự đó thì may ra mới cứu được bố cô. Nhưng mà cô không muốn, trăm lần vạn lần không muốn trở thành con cờ trong tay người khác.

Đầu dây bên này, bà Hạ khẽ nuốt nước bọt, lạnh lùng nói: “Được thôi, vậy cô cứ sống cuộc đời của mình đi. Tôi không ép nữa. Ngày mai nhớ mua giùm tôi hai cỗ quan tài.”

“Mẹ!”

Tút tút.

Lại nữa rồi, Hạ Tử Băng thở dài bất lực. Mỗi khi cô có ý định chống đối, bà ấy lại đem cái chết ra hù dọa. Nếu người khác chỉ nói đùa thì bà Hạ lại làm thật. Nhớ có lần vì muốn cô thi vào trường Y mà bà đã nhịn đói tới mức nhập viện.

“Đến bao giờ mẹ mới hiểu cho con đây?”

Trong thang máy, cô tựa lưng vào tường, nhớ lại những ngày tháng đã qua. Với gia đình, cô là một kẻ bất tài, vô dụng, nếu như sắp đặt sẵn thì đừng mơ có ngày cô khiến mọi người tự hào. Cũng vì vậy mà cô và chị mình đã nhiều lần cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau tới mức ngã cầu thang.

“Cho dù là còn sống hay đã chết, chị vẫn không buông tha cho em.”

Ting ting.

Ra khỏi thang máy, Hạ Tử Băng về nhà, thay một bộ đồ đơn giản, thuận theo ý mẹ tới gặp người đàn ông đó.

“Mình thậm chí còn chưa gặp mặt hắn ta, kết hôn cái gì mà kết hôn. Đúng là…”

Ngồi trong nhà hàng, cô khó chịu, tay vân vê tà áo đến nhàu nát.

“Đàn ông là lũ khốn nạn.”

“Cô nói cái gì đó?”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Hạ Tử Băng ngẩng mặt lên nhìn. Đối phương vô cùng anh tuấn nhưng lại là kẻ mà cô ghét nhất: “Anh tới đây làm gì?”

“Tôi mới là người nên hỏi cô câu đó chứ?” Mạc Đăng Sinh cúi người xuống thấp, hơi thở thơm mát phả lên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Chết tiệt, dù ghét hắn nhưng Hạ Tử Băng phải công nhận anh ta đẹp trai quá mức cho phép. Nếu không phải vì vướng bận chuyện của chị gái, thêm việc ngoài ý muốn tối qua, có lẽ cô đã đồng ý cuộc hôn sự này rồi.

“Không có việc gì thì đi chỗ khác chơi. Tôi không rảnh tiếp anh.”

“Đi đâu bây giờ?”

“Muốn đi đâu thì đi.”

Mạc Đăng Sinh đứng thẳng người, gọi điện thoại. Ngay bên cạnh anh, điện thoại đổ chuông, âm thanh còn rất rõ ràng.

“Alo! Anh tới chưa?”

“Không phải chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”

Hạ Tử Băng quay mặt sang, ánh mắt đón nhận nụ cười chế giễu của Mạc Đăng Sinh. Không còn cách nào khác, cô phải tiếp đón anh.

“Xem mắt không phải là chủ ý của tôi. Anh có gì muốn nói thì nói đi!”

“Không có.”

“Vậy về thôi.” Hạ Tử Băng đứng dậy, còn chưa ra khỏi ghế đã nhận được tin nhắn của bà Hạ: “Cả gia đình này giờ chỉ trông chờ vào cô thôi đó. Nhớ đừng làm gì để người ta phật ý.”

Công ty sắp phá sản, nếu không cấp vốn để duy trì thì sẽ không thể cứu vãn được nữa. Nghĩ tới cảnh bố gục mặt trên bàn, cô lại xót xa.

“Sao? Còn gì muốn nói với tôi à?”

“Anh thấy tôi là người như thế nào?”

“Cô muốn hỏi gì?” Mạc Đăng Sinh hơi nghiêng người qua một bên, tay xoa xoa cằm, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp nhưng khó chịu của cô gái nhỏ.

Hạ Tử Băng khẽ nuốt nước bọt, cánh môi phun ra hai chữ: “Tất cả.”

Cô sống tự do quen rồi, chỉ là không nghĩ mọi thứ lại kết thúc nhanh đến vậy. Thật nực cười khi giờ đây cô phải rao bán chính bản thân mình như một món đồ rẻ tiền, không hơn không kém.

“Không tệ.”

“Vậy thì kết hôn với tôi đi. Tôi cần anh.”

“Cô cần tôi hay cần tiền của tôi?”

“Tiền của anh.” Chuyện tập đoàn Hạ thị đang đứng bên bờ vực phá sản đã lan ra cả thành phố, không cần phải giấu giếm. Do đó, cô thẳng thắn trả lời.

“Vậy để xem cô có bản lĩnh đó không đã.” Dứt lời, hắn đứng dậy, lấy trong túi ra một tờ giấy đẩy tới trước mặt cô rồi bỏ đi. Hạ Băng cầm lấy, đôi mắt ửng đỏ: “Tối nay 8 giờ.”

Có nghĩ bằng chân cũng hiểu anh muốn gì ở cô. Cơ thể này không còn trong trắng nữa, liệu anh có vì vậy mà từ chối cuộc hôn sự này không? Hạ Tử Băng vô cùng lo lắng vì điều đó. Tuy vậy, cô phải thử một phen. Nếu không bị dồn tới bước đường cùng, còn lâu cô mới đồng ý với lời đề nghị của Mạc Đăng Sinh

Đến giờ hẹn, cô gõ cửa rồi bước vào căn hộ của Mạc Đăng Sinh. Đây là lần thứ hai cô đặt chân tới chỗ này, tuy nhiên cảm giác vẫn vô cùng lạ lẫm.

Theo dấu mũi tên, cô đi vào phòng ngủ. Dưới ánh đèn mờ, Mạc Đăng Sinh ngồi trên giường, để lộ cơ thể săn chắc cùng ngũ quan anh tuấn, hài hòa.

“Cởi đồ đi!