Sáng hôm nay,
“Cô chuẩn bị áo quần đi!”
“Có chuyện gì vậy anh?” Đang chuẩn bị quần áo cho chồng đi làm, nghe hắn liền tiếng liền quay lại hỏi, ánh mắt vô cùng ngây thơ.
Dương Nhất Hàn không mặc áo, cứ vậy bước xuống giường, không thèm nhìn cô lấy một lần mà chỉ lãnh đạm trả lời: “Sớm muộn gì cô cũng biết thôi. Đừng hỏi nhiều.”
Dứt lời, hắn đi thẳng vào trong nhà tắm, đóng cửa lại. Không lâu sau đó là tiếng nước chảy vang lên, hơi nóng từ từ bao phủ lấy tấm kính thủy tinh, che đi tầm nhìn của Hạ Tử Băng.
Mấy tháng gần đây, thái độ của Dương Nhất Hàn đối với cô vô cùng khác lạ, nếu không muốn nói là thờ ơ. Nhớ lại khoảng thời gian hồi mới cưới, cô bật cười chế giễu.
“Nhất Hàn, anh… có thật sự yêu em không?”
Cô chưa từng nghi ngờ tình cảm của hắn, vậy mà dạo gần đây cô luôn cảm thấy bất an. Có lẽ đó là linh cảm của phụ nữ, mơ hồ nhận ra những sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người.
45 ngày qua, dù ngủ chung một giường nhưng hắn không hề đụng tới cô. Mỗi đêm, Hạ Tử Băng đều chủ động mang váy satin màu đỏ, cốt để thu hút sự chú ý của hắn. Tiếc là sự cố gắng của cô đều trở nên công cốc khi trong lòng hắn đã có hình bóng khác rồi. Dẫu vậy, cô vẫn im lặng, tự nhủ đàn ông ai chẳng có tính lăng nhăng, vui vẻ nhất thời rồi cũng trở về bên cạnh gia đình thôi.
Nói thì nói vậy nhưng mỗi khi hắn đi làm, cô đều ôm mặt khóc rưng rức. Nghĩ tới cảnh người ngày đêm chung chăn gối ôm ấp người phụ nữ khác trong tay, trái tim cô lại nhói lên. Cảm giác bị phản bội không dễ chịu tí nào, dù cô đã nhiều lần kiềm chế nó.
“Nhất Hàn, em vẫn ở đây, đợi anh hồi tâm chuyển ý. Anh đừng qua lại với người phụ nữ đó nữa được không?
Ngày hay tin hắn cặp bồ bên ngoài, cô đã run tới mức không thể đứng nổi, bàn tay bám víu lấy thành bếp, nước mắt rơi lã chã. Cô hiểu vì sao hắn nôn nóng tới vậy nhưng mà…. hắn không thể đợi hết thời hạn một năm sao? Cô cũng đang cố gắng mà, chỉ là cái bụng này vẫn cứ im lặng, không chịu rục rịch.
“Em phải làm sao đây?”
Tối hôm ấy, cô lẳng lặng đi ngủ sớm, không muốn đối mặt với hắn. Thế mà hắn vẫn ngang nhiên nằm bên cạnh, nhắm mắt ngủ say, chẳng hay cô đang khóc thầm.
“Nhất Hàn, anh thay đổi thật rồi.”
Chỉ vì muốn níu kéo cuộc hôn nhân này, ngày ngày chạm mặt hắn, cô vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo. Cho tới hôm nay, khi hắn kêu cô chuẩn bị áo quần, cô đã hy vọng rất nhiều. Gần một năm rồi hai người chưa có một chuyến du lịch chung nào, có khi đây là thời điểm thích hợp để hâm nóng tình cảm. Nghĩ vậy, cô hào hứng chuẩn bị.
Trưa hôm đó, cô ăn cơm một mình. Vì không có thời gian nấu nướng, cô gọi thức ăn ở bên ngoài. Ai ngờ khi vừa mở hộp, mùi thức ăn xộc lên mũi khiến cổ họng cô nhộn nhạo, bụng nôn nao khó tả. Thế là cô chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Khi ngước mặt lên nhìn tấm gương trong phòng, cô thấy sắc mặt mình vô cùng xanh xao, cảm giác như… bị bệnh vậy. Vì không muốn trì hoãn chuyến đi, cô tới gặp bác sĩ, kết quả là biết tin mình có thai được hai tháng rồi. Thời gian vừa vặn lúc họ quan hệ lần cuối cùng.
Để cho chắc ăn, cô mua que thử thai về nhà tự mình kiểm tra. Hai vạch đỏ xuất hiện, cô vui tới mức hét lớn, suýt chút nữa lao ra khỏi nhà, tới công ty để báo cho anh biết. May mà cô kịp thời trấn tĩnh, điều chỉnh hơi thở của mình.
“Nhất Hàn, anh sắp được làm bố rồi đó!”
Đợi tới ngày cô nói ra câu này, hẳn là tình cảm của hai vợ chồng sẽ trở lại thời kỳ mặn nồng như xưa. Cô chờ, cô mong, cô háo hức tới bức bối rối đi đi lại lại trong nhà như người mất hồn.
“Mình… mình nên làm gì đây?”
Uống một ngụm nước, cô hít thở thật sâu, khuôn miệng không che giấu được nụ cười hạnh phúc. Và thế là cô đứng bên ban công, đợi anh quay trở. Hôm nay đúng là một ngày đặc biệt với những niềm vui nhỏ nhoi mà không có gì có thể mua được.
Bao nhiêu chờ mong ấy nhanh chóng vỡ tan thành bong bóng xà phòng khi hắn đề nghị ly hôn, đuổi cô ra khỏi nhà. Và khi máu bắt đầu chảy xuống giữa hai bắp chân, cũng là lúc họ đưa nhau lên phòng.
“Nhanh đi đi! Đừng giả vờ trước mặt tôi.”
“Không… không thể để mất đứa bé được.”
Bản lĩnh của một người mẹ tiếp thêm sức mạnh, Hạ Tử Băng vừa đi vừa vịn tường, mở cửa ra ngoài cầu cứu. Sau lưng cô, máu chảy thành một vệt dài.
Đi tới giữa hành lang thì cô ngất xỉu, nằm yên trên mặt đất. Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Mạc Đặng Sinh đi cùng trợ lý xuất hiện.
“Mạc Tổng, có cần gọi xe cứu thương cho cô ấy không?”
“Không cần.” Dứt lời, anh ngồi xuống, cẩn thận bế cô lên rồi đưa vào nhà mình. Anh mới chuyển tới đây một tháng, căn bản không có thời gian quen biết cô.
Trợ lý ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh: “Mạc Tổng chưa từng tiếp xúc với phụ nữ ngoài công việc. Rốt cuộc thì cô ấy là ai? Chẳng lẽ…”