Cường Chiếm Ba Ba

Chương 18: Đêm giao thừa (Phòng bếp play)




Thời tiết dần dần lạnh hơn, vườn rau mà Dịch Văn Bách tâm huyết được mùa, đàn gà con kia cũng dần dần lớn lên, còn bay ra khỏi ổ gà chạy tới mổ rau xanh ở ngoài vườn, Dịch Văn Bách nghĩ dù sao bản thân cũng không thể ăn hết, liền mặc kệ chúng nó nghịch hư.

Mỗi ngày thời gian của y đều thực nhàn nhã, không phải là xử lý vườn rau, mà là dọn dẹp vệ sinh, hoặc là làm việc. Bản kịch nói mới của y đã công bố, y bắt đầu ham thích với việc quay chụp đám gà con mà mình nuôi dưỡng, fans khen y nuôi sủng vật đến thực độc đáo, người khác đều nuôi mèo nuôi chó, y lại nuôi gà.

Dịch Văn Bách căn bản không dám nói mình nuôi gà là để ăn, cũng không có y đem chúng nó trở thành sủng vật, nhưng mỗi ngày vỗ về liền có cảm tình, vì thế lại sinh ra một ý nghĩ để cho chúng nó đẻ trứng ra là được rồi.

So với y, Tùng Thụ Mộ tiếp kịch đều rất ít, hắn tựa hồ rất bận, ban ngày cơ hồ sẽ không nhìn thấy hắn, nhưng mỗi buổi tối đều gửi một đoạn ghi âm chúc y ngủ ngon, hai người cũng không thân có nhiều đề tài để nói chuyện, chỉ hay bàn luận và thể hiện cái nhìn của nhau về những cuốn sách. Tùng Thụ Mộ cũng không phải người nói bốc nói phét, rất nhiều vấn đề chỉ nói ngắn gọn vài câu, nhưng tổng quan điểm Dịch Văn Bách lại cảm thấy phi thường không tồi, cùng với ý tưởng của y thực gần nhau.

Y kỳ thật có chút tò mò Tùng Thụ Mộ rốt cuộc sẽ là một người như thế nào. Cỗ tò mò này chậm rãi tích lũy ngày càng tăng thêm, nhưng vẫn không đủ để y lấy hết can đảm mở miệng dò hỏi, chỉ có thể ngẫu nhiên sẽ tản mác ra một cỗ nghi vấn, sau đó rất nhanh lại đem cỗ nghi vấn này áp chế xuống.

Y hiện tại đã đủ phiền toái, tuyệt đối không thể lại đi tìm thêm phiền toái.

Việc Dịch Trần trở về đối Dịch Văn Bách mà nói, là một loại sự tình vừa không muốn lại vừa có chút chờ mong, giống như chính suy đoán của y vậy, thân thể y được trải qua tình ái dễ chịu, dần dần làm y trở nên có chút trầm mê với khoái cảm như vậy, loại trầm mê này làm cho y lúc Dịch Trần không có ở nhà, cũng sẽ có chút ngo ngoe rục rịch, y thậm chí có một lần thử tự an ủi, côn th*t tuốt lộng nửa ngày đều vẫn là cảm thấy không đủ, ngón tay vẫn là không cầm lòng được đưa xuống dưới, sờ lên âm đế chậm rãi vuốt ve.

Khoái cảm thực lớn tập kích toàn thân y, so với đơn thuần tuốt lộng thoải mái hơn rất nhiều lận, trong cổ họng y đều nhịn không được phát ra tiếng ngâm khẽ, hai chân khống chế không được mở ra, một cái tay khác còn muốn hướng tới bên trong nhục huyệt cắm vào.

Thời điểm ngón tay đụng tới huyệt khẩu khiến cho y phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt trong lòng liền nổi lên một cỗ chán ghét đối với bản thân, y cố gắng áp chế xúc động muốn tiếp tục, chạy vào phòng tắm gội rửa thân thể bằng nước lạnh, để cho khô nóng trong thân thể biến mất.

Từ nay về sau y càng không muốn chạm vào thư huyệt của mình, thời điểm tắm rửa chỉ là tùy ý tẩy rửa vài cái, căn bản không dám tỉ mỉ sờ lên, sợ sẽ gợi lên dâm dục trong lòng.

Y sợ hãi nếu còn tiếp tục trầm luân trong đó, y sẽ không thể quay đầu.

Thời điểm nghỉ đông y lo sợ không biết ước định giữa hai người nên làm cái gì bây giờ, may mắn trường học Dịch Trần muốn học bù, chờ đến khi học bù xong, cũng không sai biệt lắm là tới cuối năm. Khi Dịch Trần trở về Dịch Văn Bách liền lấy cớ muốn làm vệ sinh, để cho hắn không có cơ hội tới gần y, Dịch Trần cũng không có làm ra hành động cường ngạnh, ngoan ngoãn hỗ trợ y.

Đây là năm thứ năm bọn họ đón tết cùng nhau, cơm tất niên cũng không tính là phong phú, ngày thường là hai món một canh, cơm tất niên nhiều nhất cũng chỉ là ba món một canh, chỉ có mỗi hai người ăn cơm, làm nhiều thì bọn họ ăn cũng không hết. Hai người đều không phải là loại người thích lãng phí, tất nhiên sẽ không làm ra những việc gây lãng phí.

Dịch Văn Bách kỳ thật có thể nhìn ra Dịch Trần những năm tháng trước kia quả thực rất khổ, nhưng lễ nghĩa thì một phân không thiếu, hoàn toàn không có kén ăn, cũng thực yêu sạch sẽ. Y nghĩ đến tỷ tỷ hàng xóm, cảm thấy có chút thổn thức, y do dự một chút, chỉ vào một căn nhà màu trắng ở đằng xa, nhịn không được nói:

"Tiểu Trần, thật ra căn hộ kia trước kia là nhà của mẹ con."

Dịch Trần nhìn theo hướng mà y chỉ, căn hộ kia hình thức so với căn hộ của Dịch Văn Bách cũng không sai biệt lắm, nhưng thoạt nhìn tương đối mới, hẳn là mấy năm gần đây đã được tu sửa lại. Hắn là người trừ bỏ để ý đến những thứ liên quan tới mình thì đối với những thứ khác kỳ thật có chút hờ hững, trước kia tuy rằng có nhìn qua căn hộ kia, nhưng cũng không có chú ý qua, giờ phút này nghe xong lời nói của cha nuôi, nghĩ đến mẹ của mình, trái tim rốt cuộc vẫn là có chút nhói.

Dịch Văn Bách nhìn sắc mặt của hắn, mới phát hiện những lời nói này có bao nhiêu không nên, vội vàng xin lỗi. Dịch Trần nhìn y đáp:

"Không có gì."

Hắn lại bình đạm hỏi:

"Hai người trước kia thường xuyên vui đùa cùng nhau?"

"A, cũng không phải là thường xuyên, tính cách của ta có chút quái gở, không dám cùng vui đùa cùng người khác, cho nên rất ít khi ra ngoài."

Từ nhỏ y đã bị cha mẹ giáo dục rằng thân thể của y cùng người thường không giống nhau, không thể bại lộ ở trước mặt người ngoài, dần dà, lời khuyên bảo như vậy liền mang lại cho y áp lực rất lớn, làm y cảm thấy mình cùng người khác không giống nhau, có lẽ là một quái vật.

Mà quái vật trong thế giới cổ tích, đều sẽ bị người thường ghét bỏ, cho dù cường đại như rồng cũng không ngoại lệ.

Dịch Trần lẳng lặng nhìn y, nhìn một hồi lâu, mới thấp giọng nói:

"Người cũng không phải là quái gở, mà là thẹn thùng."

Dịch Văn Bách bị hắn nhìn, không biết vì cái gì, sắc mặt tự nhiên lại có chút nóng lên, tim trong lồng ngực cũng đập thực nhanh.

Cơm nước xong hai người cùng nhau thu dọn bàn ăn, lúc Dịch Văn Bách rửa bát, Dịch Trần liền đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn đến mức làm y mất tự nhiên, do dự một chút mới nhỏ giọng nói:

"Con ra ngoài trước đi."

Dịch Trần cũng không có ý muốn đi ra ngoài, ngược lại còn đứng ở phía sau y, hai tay ôm lấy eo y, một bên cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn của y. Nụ hôn dừng ở trên da thịt có chút nóng rực lại có chút ngứa, Dịch Văn Bách không được tự nhiên giật mình, thanh âm nghiêm khắc một chút:

"Hôm nay không phải cuối tuần, không phải là ngày ước định."

Vì liên tục học bù nên cuối tuần cũng đã qua đi. Dịch Trần không có đình chỉ động tác hôn môi, ngón tay cũng cách quần sờ lên dương v*t của cha nuôi, chỉ là đơn giản xoa nắn một hồi, căn dương v*t kia liền chậm rãi cương cứng, dựng lên một cái lều nhỏ.

"Ưm... Không được..."

Dịch Văn Bách nỗ lực giãy giụa, nhưng trên tay đều là bọt nước rửa bát, căn bản không có biện pháp đẩy người ra. Dịch Trần phát ra một tiếng cười nhẹ.

"Ba ba cũng đã có phản ứng."

Dịch Văn Bách đỏ mặt biện minh nói:

"Ta là nam nhân, bị con sờ như vậy tất nhiên sẽ có phản ứng."

Dịch Trần ngồi xổm xuống, đem cái quần ở nhà của y cởi xuống, còn giữ lại một cái quần lót tam giác màu trắng. Dịch Văn Bách hoảng sợ, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, Dịch Trần đã tách hai chân y ra, tư thế này có chút biệt nữu, cách quần lót của y liếm lên thư huyệt kiều nộn.

Khoái cảm bị kích thích làm Dịch Văn Bách thân thể có chút nhũn ra, ngón tay gắt gao chống lên mặt bếp mới để bản thân không bị ngã xuống, y khắc chế không được rên rỉ một tiếng:

"Không cần liếm... Ưm..."

Đầu lưỡi Dịch Trần mang theo nước miếng, dễ dàng đem một mảnh nhỏ vải dệt kia liếm ướt đẫm, vải dệt gắt gao dán chặt lấy hai mảnh hoa môi, còn hiện ra khe thịt hõm xuống, thoạt nhìn dâm mĩ đến cực điểm.

Dịch Văn Bách còn muốn miễn cưỡng làm bộ giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua tiếp tục rửa bát, lại phát hiện căn bản làm không được. Thân thể cơ khát hơn một tuần sớm đã mong đợi kích thích như vậy, cho nên y biết rõ ràng không có cách nào ngăn cản. Nhục huyệt của y bắt đầu khó có thể khắc chế chảy ra dâm dịch, đem cái quần lót kia càng thêm ướt, trên côn th*t cũng ào ạt chảy ra thanh dịch.

Dịch Trần cực kỳ thích liếm huyệt cho y, mặc kệ là huyệt trước hay là hậu huyệt, mỗi lần thời điểm cùng cha nuôi làm tình, đều sẽ dùng đầu lưỡi hảo hảo nhấm nháp một lần, giờ phút này cách quần lót đem hai cái nhục huyệt đều liếm đến ướt đẫm, trong không khí đều tản ra một cỗ hương vị tanh ngọt.

Dịch Văn Bách cắn môi, nỗ lực nhẫn nại không cho bản thân phát ra những tiếng rên rỉ quá phóng đãng, trong ánh mắt y bắt đầu ánh lên hơi nước, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên. Dịch Trần đem quần lót liếm ướt xong, vươn ngón tay ra đem quần lót vạch ra một bên, trực tiếp liếm lên cái nhục huyệt ướt đẫm kia.

Dịch Văn Bách hoảng sợ, lại cảm thấy cảm thấy thẹn.

"Ưm... Không... Ta chưa có tắm rửa..."

"Khó trách hương vị d*m thủy của ba ba lại tanh như vậy."

Dịch Trần cố ý nói, quả nhiên khi cha nuôi nghe được câu nói đó liền bị kích thích, từ trong thư huyệt phun ra một lượng lớn d*m thủy, bị hắn dùng miệng chuẩn xác đón lấy, toàn bộ nuốt vào trong miệng.

"Vậy không cần liếm... Ưm a..."

Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn đến nước mắt đều chảy ra, ngửa đầu thừa nhận cỗ khoái cảm mãnh liệt kia. Đầu lưỡi con nuôi đem huyệt khẩu của y liếm mở, thẳng tắp cắm vào trong.

Dâm thịt cơ khát lâu ngày được an ủi, căn đầu lưỡi kia duỗi rất dài, cũng đủ chạm vào điểm mẫn cảm của y, Dịch Văn Bách rốt cuộc chịu không được mà dâm kêu ra tiếng, tiếng rên ngọt nị làm Dịch Trần càng thêm hưng phấn, càng kịch liệt dùng đầu lưỡi gian dâm y.

Đầu lưỡi giống như dương v*t nhanh chóng ở trong nhục huyệt y ra vào, ngẫu nhiên còn liếm láp vài cái lên âm đế Dịch Văn Bách mẫn cảm nhất, làm cho y thoải mái cực kỳ, nhục huyệt không ngừng phun ra d*m thủy như cổ vũ. Y kiên trì chưa đến mười phút, bị con nuôi hung hăng kích thích âm đế, Dịch Văn Bách liền đạt tới cao trào, côn th*t không ngừng bắn tinh, tiểu huyệt cũng đều nổi lên một trận run rẩy cao trào.

Dịch Trần đem quần của cha nuôi hoàn toàn cởi ra, áo trên vẫn còn giữ lại, hắn nắm lấy vòng eo y thoáng nâng lên, Dịch Văn Bách cảm nhận được dương v*t như lửa nóng dán ở trên mông, vội vàng nói:

"Nơi này không có bao... Ưm... Dùng phía sau..."

Nói ra những lời này làm y cảm thấy thẹn không thôi, y đã thay đổi quá nhiều, con nuôi muốn ở trong phòng bếp đối với y làm chuyện như vậy, thế nhưng y lại không hề ngăn cản, mà lại còn tiếp tay cho hắn.

Dịch Trần phát ra một tiếng cười sung sướng, tiến lại gần hướng tới vành tai y liếm liếm.

"Nhưng mà hậu huyệt của ba ba còn chưa đủ ướt, phải làm sao bây giờ?"

Dịch Văn Bách chưa biết rằng nên làm cái gì bây giờ, Dịch Trần đã nói:

"Mật ong với tương salad ba ba thích loại nào hơn?"

Dịch Văn Bách ngơ ngác nói:

"Mật ong."

Y còn chưa minh bạch con nuôi vì cái gì lại hỏi như vậy, chờ đến khi nhìn thấy hắn cầm mật ong hướng tới hậu huyệt của y bôi lên, cả người đều cảm giác như hỏng mất, y nỗ lực trốn tránh.

"Không thể... Cái kia là đồ ăn... Sao lại có thể cho vào nơi đó... Ưm..."

Nhưng mà mặc kệ y giãy giụa như thế nào, mật ong dính nhớp thơm ngọt vẫn tọng rất nhiều vào hậu huyệt của y, Dịch Trần cẩn thận làm khuếch trương cho y, đầu tiên cho một ngón tay tiến vào, sau khi cắm được ba ngón tay, người trẻ tuổi đang ở thời kỳ dục hỏa tràn đầy đã nhẫn nại không được, đem dương v*t của mình cũng bôi một vòng mật ong, sau đó vội vã cắm vào trong thân thể của cha nuôi.

"A!"

Huyệt khẩu bị đâm mở, nháy mắt khoái cảm tràng đạo bị lấp đầy làm Dịch Văn Bách phát ra một tiếng than nhẹ, có đôi khi y rất hận thân thể tràn ngập dâm dục của chính mình, mặc kệ bị con nuôi đùa bỡn như thế nào, đều sẽ không cảm thấy đau, luôn là sướng đến mức khó có thể tự khống chế. Giống như hiện tại, y hận không thể để Dịch Trần có thể lập tức kịch liệt thao làm y, mang đến cho y khoái cảm mãnh liệt.

"Cơ thể của ba ba thực cơ khát nha, mới như vậy thôi mà đã gấp không chờ nồi cắn chặt lấy con."

Dịch Trần đem dương v*t rút ra, lại hung hăng đâm vào bên trong, làm cho nơi kết hợp của hai người hoàn toàn dán chặt vào nhau.

"A ha... Chậm một chút..."

Dịch Văn Bách cơ hồ có chút chống đỡ không nổi, lại cảm thấy thẹn đến nan kham, dĩ vãng y tuyệt đối sẽ không đồng ý ở địa phương bên ngoài phòng ngủ làm tình, hiện tại ngay cả địa phương như phòng bếp cũng đều tiếp nhận, còn dẩu cao mông, chờ đợi dương v*t thô to của con nuôi tiếp tục thọc vào rút ra, tư thế như vậy trước kia y tưởng tượng cũng không dám.

"Ba ba thích con cắm nhanh một chút phải không? Tràng đạo của ba ba nóng quá, bọc dương v*t thật chặt, thích ăn dương v*t đến như vậy sao?"

Dịch Trần lại hung hăng hướng vào chỗ sâu bên trong tràng đạo đâm vào, đem nhỏ hẹp thịt ruột kia phá vỡ cọ xát.

Dịch Văn Bách cả người run lên một chút, nước mắt nước miếng đều khống chế được mà chảy ra, giờ phút này trong đầu của y cái gì cũng đều dư thừa, trừ bỏ căn dương v*t như lửa nóng đang mang lại cho y khoái cảm ngập đầu ở trong hậu huyệt kia.