Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 9




Cậu lo rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì cậu sẽ bất chấp sĩ diện mà cầu xin đối phương, cầu hắn cho cậu thêm nhiều pheromone hơn nữa. Cũng có thể cậu sẽ nhào vào lòng Lam Cẩn, thế nên cậu đưa tay đẩy lồng ngực hắn ra, cúi đầu nói. "Tôi thực sự rất muốn... đi vệ sinh, tổng giám đốc Lam xin anh hãy tránh đường cho!".

Đổi lại, cơ thể vạm vỡ của Lam Cẩn không hề suy chuyển. Nhìn Nhan Tịch hỗn loạn run rẩy muốn thoát khỏi mình, hắn đột nhiên cong miệng nói. "Tịch Tịch, chẳng lẽ em không nhớ chuyện của bốn năm về trước sao?".

"Ầm!". Tia lý trí còn sót lại cuối cùng của Nhan Tịch vỡ vụn, cậu ngạc nhiên nhìn lên đối phương, thật không ngờ hắn lại có thể nói trắng ra chuyện của bốn năm về trước.

Cậu vẫn luôn cho rằng, sáu năm sau vụ yêu đương cùng bốn năm sau sự cố kia, cho dù có là Lam Cẩn thì cũng sẽ muốn quên đi. Hắn là Alpha nhưng lúc phát tình lại phát sinh quan hệ với một Beta, còn bản thân cậu thân là Beta nhưng không chịu nổi cám dỗ mà lên giường cùng một Alpha thì cũng không phải là chuyện hay ho gì đáng để nhớ và nhắc lại.

Nhan Tịch trừng đôi mắt đỏ hoe, rụt tay lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói. "Chuyện... chuyện đó, là chuyện xảy ra quá lâu rồi! Khi đó là ngoài ý muốn lúc còn tuổi trẻ, tôi không nhớ rõ nữa rồi!".

Suy nghĩ thâm sâu hiện lên trong đôi mắt Lam Cẩn, mang theo ý lạnh làm người khác không thể nào nắm bắt được. Hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu người trước mặt, giọng nói đầy hàn ý và trào phúng. "Đúng là —— chuyện đã xảy ra rất lâu rồi! Không thể nhớ được cũng bình thường thôi!".

Nhan Tịch rối rít gật đầu.

Nhưng câu tiếp theo của đối phương làm cậu như chết trân. "Tôi chỉ tò mò, tại sao năm đó em rõ ràng là giả làm Omega muốn lên giường với tôi, nhưng bây giờ tại sao gặp mặt lại chạy?".

"Hả?!?". Đầu óc Nhan Tịch ong ong kêu, mãi đến khi cậu nghe mãi mới hiểu được hàm ý trong lời của đối phương nói.

Hóa ra đã qua nhiều năm như vậy mà Lam Cẩn vẫn nghĩ là cậu giả làm Omega để quyến rũ hắn trong lúc hắn phát tình à?

Thật đúng là chuyện hài hước nhất trên đời!

Cậu cũng chẳng còn để ý thứ gì nữa mà ngay lập tức phản pháo lại, đến cả kính ngữ cũng không thèm dùng nữa. "Tôi giả làm Omega lên giường quyến rũ cậu á? Cậu cũng biết rõ chuyện đó là chuyện ngoài ý muốn kia mà! Tôi chỉ đến tìm cậu chuyển lời giúp người khác mà thôi!".

"Ngoài ý muốn à?". Lam Cẩn trưng ra vẻ mặt không thể tin. "Vậy tại sao đến lúc nào không đến, lại lựa đúng lúc tôi phát tình thì tìm đến cửa".

"Tôi có phải người yêu của cậu đâu! Làm sao biết cậu phát tình lúc nào?". Nhan Tịch mím môi tức giận suy nghĩ, thật đúng là trùng hợp mà.

"Sau chuyện đó, tôi có đi điều tra tất cả tư liệu về em. Năm mười sáu tuổi, ở lần phân hóa thứ hai thì em đã phân hóa thành một Beta, vậy nhưng lần đó cơ thể em lại tỏa ra mùi pheromone của một Omega, bác sĩ nói chỉ có thể là do em dùng thuốc ngụy trang mà thôi!". Lam Cẩn lại tiếp tục nói. "Vậy bây giờ em nói đi, nếu chuyện đó là ngoài ý muốn thì tại sao tôi lại ngửi thấy mùi pheromone của Omega trên người em?".

Nhan Tịch trợn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng ấm ức.

Nghĩ lại một chút thì qua nhiều năm như vậy rồi, sự việc kia thật giống như bản thân cậu vì muốn lên giường với một Alpha mà không ngại nguy hiểm giả trang thành một Omega. Rõ ràng là do người đàn ông này, hắn phát tình dùng pheromone áp chế cậu rồi đè cậu ra chịch cả đêm, đến khi rời đi hai chân cậu còn run rẩy. Vậy mà bây giờ sau nhiều năm nhắc lại, cậu lại bị đối phương đổ oan thành cố tình quyến rũ người ta?

Nếu như chuyện kia chưa từng xảy ra thì cậu cũng không thảm hại như bây giờ, cứ tiếp xúc với mùi pheromone của đối phương là cậu biến thành một con mèo đến thời kỳ động dục, vừa khổ sở vừa đáng chê cười.

Nhan Tịch thực sự tức giận rồi, cái gì mà địa vị, cái gì mà công việc kiếm sống. Cậu đưa tay đẩy mạnh Lam Cẩn ra. "Cậu tránh ra, tôi không muốn nói chuyện này với cậu nữa! Bất kể cậu có tin hay không thì chuyện năm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, ngày đó cậu cướp đi bạn gái tôi yêu đương hai năm thì sao có thể có chuyện tôi thích cậu được cơ chứ? Chưa kể càng không có chuyện ngụy danh thành Omega quyến rũ rồi lên giường cùng với cậu được!".

Ai ngờ cổ tay cậu bị hắn nắm lại, Lam Cẩn định nói gì đó thì bỗng thấy tổng giám đốc và giám đốc Hoàng công ty Nhan Tịch đã uống say, đang quàng vai bá cổ nhau đi về phía bọn họ.

Nhìn tư thế của hai người bọn họ hiện tại thì có mười cái miệng cũng không giải thích được, Nhan Tịch liền nhanh tay kéo Lam Cẩn vào phòng khách sạn còn trống gần nhất ở đó.

Cánh cửa phòng đóng lại, Nhan Tịch giật tay giãy dụa ra khỏi trói buộc của Lam Cẩn. Không ngờ bắp chân cậu lại bất cẩn va vào ghế sofa trong phòng, lảo đảo muốn ngã. Bởi vì trọng tâm không ổn định mà ngã nhào vào lòng đối phương.

Lồng ngực người kia rất rắn chắc, đầu óc Nhan Tịch ong ong lên. Cậu thở gấp, ngực phập phồng rất nhanh, cuống quýt muốn đứng lên nhưng thắt lưng lại mềm oặt.

Lam Cẩn đột nhiên cúi đầu thầm thì bên tai cậu. "Tịch Tịch, chỗ đó của em đâm vào tôi rồi!".

Bà nội của tôi ơi!

Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không thể rửa sạch được oan ức này!

Không biết kế tiếp cậu còn bị đối phương nói thành hạng người thế nào nữa?

Lúc này Nhan Tịch mới nhận thức được, một chân của Lam Cẩn đang chen vào giữa hai chân cậu. Mà chỗ đang cương cứng của cậu vừa hay đặt lên đùi của đối phương, gần như ngay lập tức cậu cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung, cả người toát mồ hôi lạnh, đỏ mặt tía tai đến mức muốn bốc khói.

Nhan Tịch rất muốn giả chết.

Hoặc là đập đầu vào miếng đậu phụ chết quách đi cho xong!

"Em ghét bỏ tôi thế này đấy à?". Lam Cẩn cố tình dùng đùi cọ qua cọ lại tiểu d/ương v/ật đã cương cứng của Nhan Tịch, kích thích đến mức cả người cậu run rẩy, hai chân mất hết sức lực.

"A....". May mà không ngã xuống sàn nhưng Nhan Tịch vẫn bám lấy hai tay Lam Cẩn theo bản năng.

Thân thể hai người dán lại gần nhau, nóng rực cùng pheromone hổ phách, mùi hương lả lướt bên cánh mũi cậu làm người phát nghiện, ngọn lửa dục trong lòng cậu cũng bốc lên mãnh liệt hơn. Lam Cẩn vẫn không biết xấu hổ khi vẫn dùng má đùi cọ qua cọ lại thân dưới của cậu, làm cậu cảm thấy tê dại từ thắt lưng lan ra khắp người.

"Lam Cẩn, đừng....!". Giọng Nhan Tịch khàn đi.

Không biết do thời gian gần đây bị áp lực công việc mệt mỏi, hay do chính bản thân cậu đã từng bị đối phương đánh dấu tạm thời, mà nay ngửi được pheromone của Alpha đó và rồi chỉ bị cọ qua lại vài cái như vậy cậu cũng đã bắn ra.

Cả cơ thể gầy gò của Nhan Tịch đều run lên, hai mắt đọng lại hơi nước, hô hấp cũng dồn dập. Phải nhờ đến Lam Cẩn đỡ lấy, nếu không cậu đã ngã khuỵu xuống dưới sàn nhà rồi.

Chưa kịp để cậu hồi phục tinh thần thì bên hông quần thể thao lỏng lẻo đã bị một ngón tay kéo ra, nhìn thấy t/inh d/ịch ẩm ướt của cậu thì Lam Cẩn khẽ cười. "Vừa mới chạm vào em một chút thôi, mà em đã bắn ra. Giống y như Omega đang phát tình vậy!".

Nhan Tịch xấu hổ cúi gằm mặt xuống, cậu không còn mặt mũi nào để nhìn người này được nữa. Cả đời này chưa có lúc nào mà cậu muốn được chết hơn lúc này nữa.

Lam Cẩn buông thắt lưng Nhan Tịch ra, cậu lại nghĩ hắn muốn rời đi. Tuy cơ thể mang dị tật và mắc căn bệnh kì quái kia cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng còn tốt hơn là để đối phương rời khỏi đây, rồi ngày hôm sau sẽ truyền ra lời đồn một Beta nam như cậu mà lại thích một Alpha.

Đã được bắn ra một lần, cho nên cũng may cơ thể Nhan Tịch đã hòa hoãn phần nào. Cậu run rẩy đưa tay giữ lại cánh tay Lam Cẩn, ngẩng đôi mắt hàm chứa đầy nước lên, khàn giọng nói. "Tổng giám đốc Lam, đây chỉ là hiểu lầm thôi, cậu nghe tôi giải thích đã! Nhất định, cậu phải nghe tôi giải thích!".

Lam Cẩn ngoài ý muốn, hắn nhìn cậu nhướn mày.

-

Qua một lát sau.

"Chấn thương phụ thuộc?". Đôi lông mày của Lam Cẩn nhíu lại, đưa mắt nhìn người trước mặt mình đỏ mặt rụt cổ, một bộ dáng vừa xoắn xuýt vừa chật vật.

"Đúng!". Nhan Tịch sợ đối phương không tin lời mình nói, cậu liền móc điện thoại của mình ra cho đối phương xem hình ảnh kết quả chẩn đoán của bệnh viện. "Đây là kết quả bệnh viện kiểm tra ra, gần đây tôi mới đi khám!".

Lam Cẩn cầm lấy điện thoại di động lướt lên lướt xuống làm ra bộ dáng như đang xem thật kĩ, mày hơi chau lại. "Sao em lại mắc bệnh này?".

Nhan Tịch dựa người vào tường, trong căn phòng kín nơi nơi là mùi hổ phách của Lam Cẩn đang bao vây lấy cậu từ bốn phía, cơ thể vừa hơi ổn định lại bắt đầu từ từ nóng lên.

Dù sao cậu cũng đã quyết định nói thẳng mọi chuyện với người đàn ông này, vì thế mặt mũi sĩ diện gì đó cậu cũng chẳng quan tâm nữa. Nhưng không tránh được đỏ mặt bối rối lí nhí nói. "Tổng giám đốc Lam, có thể thu hồi pheromone của anh lại được không? Anh cứ thả ra như thế... tôi, tôi... lại có phản ứng rồi!".

Nghe Nhan Tịch nói vậy, dù rất không muốn nhưng Lam Cẩn cũng thu pheromone lại đôi phần.

Rõ ràng Nhan Tịch cảm thấy mùi pheromone đã giảm đi phần nào, cậu vội vàng vịn tường tiến đến bên cửa sổ mở hết cánh cửa ra để cho không khí bên ngoài lưu thông vào. Pheromone nồng đậm dư lại trong phòng bị thổi bay không ít, rồi cậu lại lôi khẩu trang từ trong túi xách ra đeo. Một loạt thao tác này giúp cậu đã có thể bình tĩnh lại nói chuyện cùng Lam Cẩn rồi.

Cậu đưa tay chỉnh lại khẩu trang, lúc này mới nhỏ giọng trả lời câu hỏi vừa rồi của Lam Cẩn. "Mặc dù tôi là một Beta, nhưng bởi vì lúc nhỏ đã dùng nhầm thuốc biến đổi gen trong một thí nghiệm thử thuốc trực tiếp trên cơ thể, dẫn đến việc gen của Omega bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Thậm chí, còn có cả tuyến thể sau gáy. Chỉ là —— do tác dụng của thuốc cho nên tuyến thể cũng dị dạng, cho đến bây giờ vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh. Bốn năm trước, anh đã dùng pheromone của Alpha cấp S áp chế tôi, loại pheromone cao cấp này trực tiếp làm tuyến thể của tôi kích thích đến sinh ra phản ứng. Sau đó... sau đó chúng ta... à, là tôi và anh... ".

Nhan Tịch cúi đầu càng thấp hơn, giọng nói cũng ngày càng nhỏ đi, khẩu trang dường như che kín khuôn mặt nhỏ của cậu nhưng vẫn không thể che đi đôi tai đã đỏ bừng như nhỏ máu đến nơi.

Cậu ngừng một lát rồi nói tiếp. "Bởi vì bị anh đánh dấu tạm thời qua, cho nên tuyến thể của tôi đã lưu lại pheromone của anh! Vậy nên khi ngửi thấy mùi pheromone của anh thì cơ thể tôi sẽ có phản ứng, đại loại giống như —— Omega đã bị đánh dấu khi tiếp xúc với Alpha của mình! Sau đêm đó, tôi và anh chưa từng tiếp xúc thêm lần nào nữa, cho nên đến thời gian gần đây tôi mới phát hiện ra sự bất thường này".

"Đúng là sau đêm đó, em không cho chúng ta đến một cơ hội tiếp xúc thêm lần nào nữa!". Lam Cẩn nhếch khóe môi, dường như những lời vừa rồi của Nhan Tịch hắn không nghe lọt nổi chữ nào vào đầu, ngoại trừ vấn đề hắn đang lặp lại làm hắn đặc biệt không vui.

"Hả?". Nhan Tịch ngơ ngác hỏi lại.

"Không có gì!". Lam Cẩn đẩy gọng kính trên sống mũi cao thẳng của mình. "Rồi sau khi gặp lại nhau thì sao?".

"Ừm, ừm... thì là tôi gặp lại anh ngày hôm đó mới phát hiện ra cơ thể mình khác lạ khi ngửi thấy pheromone trên người anh, vì thế tôi đã đi bệnh viện và gặp riêng bác sĩ... ông ấy nói tôi là một Beta, cho nên thuốc ức chế dành cho Omega sẽ không có tác dụng với tôi!". Nhan Tịch hít sâu một hơi rồi nói tiếp. "Tôi cứ nghĩ chỉ cần không tiếp xúc với anh thì sẽ ổn, vì vậy tôi đã tránh mặt anh! Nhưng không ngờ hôm nay anh lại đến nơi này...".

Vẻ mặt Lam Cẩn không có gì là bất ngờ khi biết mọi chuyện.

Nếu là bốn năm trước thì khi đó hắn cũng đã từng hoài nghi, nhưng sau khi cầm được tất cả bản báo cáo điều tra chi tiết về Nhan Tịch, nắm biết được các số liệu kiểm tra thì hắn đã thay đổi suy nghĩ của mình, không nghĩ theo chiều hướng rằng cậu ngụy trang thành Omega rồi chủ động quyến rũ hắn nữa, vì chính bản thân hắn lúc ấy tuy đang trong kỳ phát tình, nhưng vẫn nhớ rõ mình đã tìm được tuyến thể và đâm vào khoang sinh sản của cậu. Thậm chí còn tạo kết trong cơ thể!

Lần làm tình đó là lần Lam Cẩn cảm thấy thỏa mãn nhất.

Trước đó cũng từng khẳng định qua, cậu là Beta nhưng dám có gan giả dạng Omega để lên giường với hắn, thì lần sau sẽ lại dùng cái cớ ấy tiếp cận hắn. Nhưng sự thật thì sao? Kết quả là tên khốn này biến mất ngay trước mắt hắn, một lần này dài đằng đẵng bốn năm.

Là bốn năm hai tháng mười tám ngày a!

Thời gian đúng là đủ làm người ta cảm thấy rất dài, rất dài! 

Lần này vô tình gặp lại, ngoại hình đối phương vẫn xinh đẹp hoạt bát như thế nhưng lại an phận thủ thường ở một công ty nhỏ làm một nhân viên thiết kế.

Nhìn cậu đeo khẩu trang hai lớp che đi toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy bất an như thú con nhìn mình, Lam Cẩn bỗng cảm thấy buồn cười. Hắn đưa tay trả lại điện thoại cho cậu. "Vì em đã bị tôi đánh dấu, cho nên chỉ cần ngửi thấy mùi pheromone của tôi là em sẽ tiến vào kỳ phát tình phải không?".

Nhan Tịch rầu rĩ nói. "Ừm, anh nói như vậy cũng không sai lắm!".

Lam Cẩn nhịn không được giận đến mức bật cười.

Còn tưởng đối phương cười nhạo mình, Nhan Tịch mặt già đỏ lên lí nhí giải thích. "Nhưng mà không sao đâu, bác sĩ đã nói nhất thời tôi chưa quen với mùi pheromone của anh cho nên mới sinh ra phản ứng kịch liệt như vậy thôi! Nếu sau này tiếp xúc nhiều rồi thì cơ thể sẽ dần thích ứng và trở lại bình thường. Nhưng tôi mong rằng trong khoảng thời gian này và sắp tới, Tổng giám đốc Lam giữ khoảng cách với tôi càng xa càng tốt, để tránh tôi sẽ làm ra chuyện gì thất lễ với anh!".

Đôi mắt màu xám của Lam Cẩn híp lại, hắn đưa tay tháo cặp kính vàng của mình, ánh mắt mang theo nhiều suy nghĩ nhìn chằm chằm Nhan Tịch. "Nếu như vậy thật thì thật phiền toái!".

Nhan Tịch thần kinh đặc biệt thô, nghe vậy thì cũng gật đầu rối rít.

Bởi cậu cũng cảm thấy có chút phiền!

Lần này là cậu liên lụy đến Lam Cẩn!

Khóe môi Lam Cẩn lại nhếch lên một độ cung lành lạnh.

Hắn e sợ nếu làm quá lên, tên khốn trước mặt hắn lúc này sẽ lại cao chạy xa bay khỏi tầm mắt hắn.