Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 7




Hắn muốn đâm vào khoang sinh sản của cậu, muốn bắn đầy t/inh d/ịch vào bên trong khiến cho cậu phải mang thai rồi sinh con cho hắn.

Lam Cẩn vừa cố gắng hết sức dùng lực đâm mạnh vào nộn huyệt nhiều nước, vừa cắn lên vành tai mềm mại của Nhan Tịch, thấp giọng nói. "Tịch Tịch, mở rộng chân ra tí nữa——!".

Khoái cảm của tình dục dạt dào như vậy, Nhan Tịch lớn như vậy mà chưa một lần trải nghiệm qua. Thiếu kinh nghiệm cho nên cậu đã mềm oặt tựa vào ngực Lam Cẩn, đôi môi đỏ mọng phát ra vài tiếng rên rỉ, đầu óc mụ mị đắm mình trong dục vọng đã chẳng còn ý muốn hay là khả năng chống cự giãy dụa nữa rồi. Cậu nghe Lam Cẩn nói, theo bản năng mở rộng chân ra một chút.

"Ngoan quá!". Lam Cẩn nhấn cậu xuống giường ấn lấy eo cậu, mặt đối mặt với nhau.

Động tác đâm cắm của hắn ngày càng mạnh bạo, lần nào lần ấy cũng đâm thẳng vào.

Đôi chân trắng trẻo kia mở càng ngày càng lớn khiến cho hai người không còn bất kỳ cản trở nào, theo khoái cảm đưa đến mà đón ý nói hùa c/ôn th/ị/t thô dài đưa vào rút ra, nước dâm chảy giàn dụa bên ngoài mép huyệt bị đại d/ương v/ật đánh thành bọt biển trắng xóa.

Mỗi lần Lam Cẩn thúc vào đều có thể chạm đến khoang sinh sản mềm mại bên trong.

Vị trí nhạy cảm trong cơ thể vẫn luôn chịu đựng sự ma sát đụng chạm, khiến Nhan Tịch không thể chịu đựng nổi mà cong lưng, khó lòng kìm nổi tiếng rên rỉ. "Ưm, a! —— Đừng... chỗ đó... khó chịu quá! Đừng đâm mà... A, ha!".

D/ương v/ật của Lam Cẩn đâm vào rất sâu, hắn có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của đối phương run lên vì quá sức chịu đựng. Hắn vừa cắn vành tai của cậu, ngửi hương thơm pheromone ngọt lành bên chóp mũi, vừa nói. "Tịch Tịch, bảo bối ngoan! Mở khoang sinh sản của em ra cho tôi vào đi ——!".

Nhan Tịch không hiểu Lam Cẩn nói mở khoang sinh sản ra nghĩa là sao? Nên cậu đành mở đôi mắt ướt át đỏ ửng kia, nhìn về phía người đàn ông đang cần mẫn đang đâm d/ương v/ật vào cơ thể mình. Ánh mắt ngập tràn mơ hồ hỏi. "Ư, a... Khoang sinh sản là cái gì? Á... Sâu quá!".

Lam Cẩn nhìn vẻ mặt bối rối và sự mờ mịt trong ánh mắt Nhan Tịch, hắn đoán có lẽ đối phương đến cách mở khoang sinh sản như thế nào cũng không biết. Vì thế hắn đành hơi điều chỉnh lại tư thế, bắt đầu một vòng mới va chạm mạnh bạo kèm theo ma sát từ da thịt. Hắn có thể cảm nhận được cơ thể của đối phương không thể khống chế được, mà ép chính bản thân hắn tiến vào nộn huyệt mê người kia càng sâu.

Mỗi một lần đâm vào thì Lam Cẩn đều cố gắng đâm tới miệng khoang sinh sản mềm mại lại nhạy cảm kia, tiếng nước dính nhớp vang lên "òm ọp" tạo thành từng chuỗi âm thanh quanh quẩn bên tai hai người.

Kích thích như vậy khiến Nhan Tịch khó lòng mà chịu đựng được, bị đâm chọt sướng đến run rẩy, khiến cho tiểu c/ôn th/ị/t phía trước cậu chẳng bao lâu lại từ từ đứng lên.

Lam Cẩn rất thích nhìn phản ứng của Nhan Tịch, nhìn cậu nằm dưới thân bị mình đ!t đến suy nghĩ mơ hồ. Hắn đưa tay cầm lấy tiểu c/ôn th/ị/t không biết đã bắn ra bao nhiêu lần của cậu, cây thịt phấn nộn mềm xuống rồi lại cương lên vì sự chêu chọc của chính hắn. Lòng bàn tay đầy kén tuốt động lên xuống, cảm nhận nước dâm từ bên trong nhục huyệt lại chảy ra nhiều hơn và cơ thể đối phương căng thẳng vì được mình âu yếm, hắn sung sướng nở nụ cười.

Hắn chẳng cần suy nghĩ đôi môi lướt qua gò má phớt hồng, hạ xuống nụ hôn âu yếm mang theo chút chiếm hữu, đầu lưỡi quấn lấy nhau hôn mút vô cùng kịch liệt, chặn lại tiếng rên rỉ vừa bật ra khỏi cổ họng của Nhan Tịch.

Miệng dưới bị chơi vô cùng sung sướng, ngay cả cái miệng trên cũng bị chặn lại, loại kích thích thế này đối với Nhan Tịch mà nói là quá mãnh liệt, khiến cả cơ thể cậu như có dòng điện cao áp chạy qua. Cậu bị hôn đến khó thở, miệng nhỏ sưng đỏ hơi hé ra, hai cánh mũi phập phồng hít thở. Bởi vì thiếu Oxy cho nên tròng mắt cũng trở lên mờ mịt, cả người trở lên run run giống như có thể ngất đi ngay lập tức giữa khoái cảm giữa biển tình dục mênh mông này mang tới. 

Đổi lại Lam Cẩn không ngừng trêu chọc khiêu khích người tình bé nhỏ trong lồng ngực hắn, thân dưới vẫn cần mẫn ra vào. Mỗi lần đại d/ương v/ật nóng hôi hổi đâm vào đều gắng sức đâm chỗ sâu nhất có thể. Rốt cuộc dưới sự cố gắng của hắn, khoang sinh sản của Nhan Tịch cũng mở ra một khe hở nhỏ.

Hắn thừa thắng xông lên thay đổi tư thế, xoay người Nhan Tịch lại để cậu ép mặt xuống giường, hai bàn tay cố định kéo mông thịt làm nó nhếch lên cao, rồi không ngừng ra vào kích thích ở bên trong.

Cả cơ thể Nhan Tịch không ngừng co rút, kích thích quá mãnh liệt làm cậu cong sống lưng lên, chẳng mấy chốc đổ mồ hôi khắp người.

"A, kỳ lạ quá!... Lam Cẩn, lạ quá đi! A, ưm, a...".

"Đừng mà!... Ha, đừng vào trong nữa... A, a,...".

Lam Cẩn không để ý, khi nghe thấy những tiếng rên rỉ quyến rũ của người dưới thân hắn thì động tác dưới hai chân càng trở lên nhanh và mạnh hơn, sau đó cúi đầu cắn lên xương quai xanh đã phủ đầy dấu răng của Nhan Tịch. D/ương v/ật vừa to vừa dài hơi rút ra bên ngoài, hắn đè cậu thật chặt, đại c/ôn th/ị/t lại một lần nữa bất thình lình đâm sâu vào bên trong, khi chạm tới khoang sinh sản thì đẩy tất cả vào.

"Á——! A, a, a...". Cảm giác vừa đau vừa sướng đến cùng cực khiến Nhan Tịch không khống chế được âm thanh mà hét to lên, ánh mắt đầy tơ máu nay lập tức trợn tròn mờ mịt không gì bằng.

Khoảnh khắc đó trước mắt cậu là một màu trắng xóa, cả cơ thể đã không còn nghe lời, hậu huyệt không ngừng co rút cứ như vậy mà bắn tinh thêm lần nữa.

q/uy đ/ầu cực đại của Lam Cẩn bị lớp thịt non mềm mại trong khoang sinh sản bao lấy, cảm giác sảng khoái ập tới làm lông tơ trên người hắn dựng hết lên, hắn thỏa mãn sung sướng thở ra một hơi, cúi xuống hôn lên cái gáy đã đỏ bừng đầy dấu vết kia. Nhẹ nhàng nói. "Tịch Tịch, bảo bối cảm nhận một chút xem! Khoang sinh sản của em bị tôi đâm mở ra rồi kìa!".

Người dưới thân vì liên tiếp trải qua vài cơn cực khoái, hiện giờ ngoài run rẩy ra thì chẳng có phản ứng gì hết.

Lam Cẩn duỗi tay sờ xuống nơi hai người kết hợp rồi đến đệm chăn dưới thân, thì lại đụng đến t/inh d/ịch ấm nóng dính nhớp.

Thật không ngờ!

Người tình nhỏ bé này của hắn lại mẫn cảm đến thế, hắn còn chưa đâm vào trong khoang sinh sản của đối phương thì đối phương đã bắn ra rồi!

"Tịch Tịch đáng yêu quá! Em lại bắn ra rồi, có phải bị tôi đ!t rất sướng hay không?".

"Bảo bối, Tịch Tịch ngoan! Em sinh ra chính là để bị tôi chịch!".

Lam Cẩn lau t/inh d/ịch nhớp nhúa lên lồng ngực gầy trắng nõn của Nhan Tịch, rồi lại tiếp tục hưng phấn làm tiếp động tác cắm rút, một bộ không chịch chết người dưới thân thì không dừng.

Nhan Tịch bị ₫!t đến mông nhỏ cũng vểnh lên, đại q/uy đ/ầu của đối phương đảo loạn bên trong hậu huyệt làm bụng nhỏ của cậu đau xót vô cùng, mỗi lần d/ương v/ật cứng rắn đâm mạnh vào khoang sinh sản là nước mắt sinh lý của cậu cũng bị ép ra theo. "Á, a, ưm... Nhẹ, nhẹ chút! Lam Cẩn... Cẩn... bụng tôi đau quá! Bụng... bụng tôi sắp rách rồi... Nhẹ một chút... a, a...".

"Đừng lo bảo bối! Tôi có ₫!t thủng sâu vào nó thì cũng không rách được đâu! Đó là khoang sinh sản, là nơi em sẽ mang thai con của chúng ta!". Lam Cẩn vừa đưa đẩy vừa vui vẻ trả lời, âm thanh khàn khàn đầy gợi cảm.

Mùi hoa sen chưa nở tràn ngập chóp mũi, quẩn quanh quanh thân mình, hắn thích mùi hương này. Hệt như mùi hương này tồn tại là vì dành riêng cho mình hắn.

Nhan Tịch siết chặt ga giường,  cần cổ lại bị mút hôn, chịu đựng sự va chạm mãnh liệt và âu yếm từ phía sau khiến cả người đều tê dại. Cậu nuốt nước bọt cong người rên rỉ. "Ưm, a, a... sâu quá! Trướng quá! Lam Cẩn... Quá sâu! Ư, ư... sướng....!!".

Đồng tử màu vàng của Lam Cẩn tràn ngập lửa tình, cộng thêm pheromone cũng ngập tràn đầy vị tình dục cùng quấn quýt với nhau. Mỗi lần hít vào y như hít phải xuân dược liều mạnh nhất, động tác đâm rút càng mãnh liệt hơn. "Sướng đến vậy sao? Vậy từ nay em hãy ngoan ngoãn để cho tôi ₫!t, làm một Omega của riêng tôi!".

Cho đến khi cảm thấy sắp bắn ra, Lam Cẩn liền ôm lấy Nhan Tịch xoay người cậu lại, hai tay giữ chặt vòng eo mỏng manh của đối phương, dập liên tục vào khoang sinh sản, đại c/ôn th/ị/t muốn nắc xuyên cửa tử cung mềm mại nộn thịt.

"Á, a, ư... ư!". Nhan Tịch bị chịch đến hai mắt trắng dã, nước miếng cũng chảy ra xuôi theo khóe miệng, không ngăn được tiếng rên la thét thanh tuôn ra.

Không đủ!

Vẫn không đủ!

Đôi mắt tràn ngập tình dục và chiếm hữu của Lam Cẩn nhìn biểu tình cực sung sướng của người dưới thân, hắn muốn đánh dấu người này!

Khiến cho cậu mãi mãi phải phụ thuộc vào hắn!

Nhan Tịch cảm nhận được mùi pheromone Alpha đang từ nồng nàn âu yếm bỗng dưng trở lên lạnh lẽo, có cảm giác như đang dần ăn mòn cậu. Cậu chỉ kịp cảm thấy phía sau gáy vừa nóng vừa sưng, khoái cảm mãnh liệt từ nơi đó không ngừng tràn ra. Ngay lập tức chỗ đó lại bị một chiếc lưỡi mềm ẩm ướt liếm láp lên, khiến cậu không khống chế được mà rên thành tiếng. "A—— ha, ưm...".

Ánh mắt Lam Cẩn như điên dại, vẻ mặt đầy si mê, chóp mũi hạ xuống cái gáy nóng bỏng của Nhan Tịch. Hơi thở nóng bỏng phả ra, khiến cho cơ thể người bên dưới càng co quắp lại.

Hắn giữ chặt eo Nhan Tịch chạy nước rút, tốc độ và lực đâm cắm làm người ta sợ hãi.

Nhan Tịch sợ hãi túm chặt ga giường dưới thân, mười đầu ngón chân cuộn tròn, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, rên rỉ liên tục. "A ——! Ưm, ư... chậm... chậm lại! A, a, a....".

Lam Cẩn giả vờ không nghe thấy, hắn đẩy nhanh tốc độ như con ngựa đứt cương, tận lực đâm rút nhiệt tình ra vào lút cán. Với tốc độ như vậy, cuối cùng hắn cũng đâm được vào khoang sinh sản của Nhan Tịch.

Cứ bị ₫!t đến hung ác như vậy một hồi thì Nhan Tịch bỗng có cảm giác có thứ gì đó trong người cậu trướng lên, phồng to kẹt ở khoang sinh sản. Cảm giác đau xót khiến cậu rất khó chịu, thậm chí là cảm thấy hoảng sợ. Cậu muốn giãy dụa bò về phía trước nhưng lại bị Lam Cẩn giữ chặt lại, cơ thể cường tráng của đối phương dính sát lên tấm lưng gầy gò của cậu, cậu chưa kịp phản ứng thì cái gáy nóng rực đã bị hắn cắn mạnh xuống.

"Á.... a, a! Ư... ". Nhan Tịch bị chịch, bị đánh dấu đến hoàn toàn mất đi ý thức.

-

"Nhan Tịch, dậy đi!".

Nhan Tịch nghe thấy một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên, kèm theo tiếng gõ cửa.

"Cậu mà không dậy là sẽ đi làm trễ đó!".

Nhan Tịch cựa mình tỉnh lại, cậu đưa mắt nhìn căn phòng quen thuộc của bản thân thì phát hiện thì ra vừa rồi là một giấc mơ, giấc mơ có thật sáu năm về trước, cậu không ngờ mình lại mơ thấy sự việc đó.

Thậm chí sự ẩm ướt ở quần lót bởi hậu huyệt phía sau gây ra, cơ thể còn đang hưng phấn đến run run, từ sau gáy đến xương cụt đều có cảm giác tê tê.

Ký ức của năm đó bám rễ quá sâu, mặc dù đã qua rất lâu nhưng cậu vẫn hay lặp đi lặp lại trong giấc mơ. Cậu đã mất sáu năm để quên đi sự việc đó, nhưng không ngờ Lam Cẩn lại đột nhiên xuất hiện, khiến cho ký ức tưởng chừng đã phủ bụi nhiều năm lại một lần nữa bị đào lên.

Người đứng ngoài cửa vẫn còn đang gọi cậu. "Nhan Tịch, cậu tỉnh chưa? Nếu cậu không thức dậy thì sẽ thật sự đi làm trễ...".

"Tỉnh rồi! Tôi ra ngay đây!". Nhan Tịch nuốt nước miếng, khàn giọng đáp một câu.

Cậu đáp lời xong thì lập tức nhấc chăn lên, mang theo sự tức giận đi vào nhà vệ sinh thay quần lót dính đầy t/inh d/ịch và d*m thủy, vừa giặt vừa cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường cho xong.

Thay đồ xong đi ra thì Dung Tước đang ở bên ngoài đã chuẩn bị xong bữa sáng. Vừa trông thấy Nhan Tịch, gương mặt thanh tú lập tức nở nụ cười. "Tối hôm qua tôi ở công ty tăng ca muộn, thuận tiện cầm hai miếng bánh sanwich về, sáng nay vừa vặn nướng lên làm bữa sáng. Tôi còn nấu cả cháo nữa, cậu mau qua đây ăn đi!".

"Cảm ơn!". Đối diện với Dung Tước ân cần đảm đang như vậy, Nhan Tịch đã quen từ lâu.

Cậu gật đầu mấy cái, ngồi xuống bàn ăn. Miệng nhạt nhẽo khẩu vị không có nhưng nếu không ăn thì Dung Tước sẽ lo lắng, vậy nên cậu đành miễn cưỡng ăn miếng bánh sandwich đã được nướng lại. Và cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu, cậu đã dặn dò cậu ấy nếu tăng ca được phát thứ gì ăn thì không cần phải để dành rồi mang về làm gì, nhưng Dung Tước chính là không nghe. Tiết kiệm đến mức hận không thể bẻ đôi đồng tiền ra sài làm hai lần, làm người khác tưởng rằng hai người thật nghèo nên thương.

Hai người là bạn từ thời Đại học, sau khi tốt nghiệp thì cùng nhau thuê nhà ở chung. Dung Tước sống tiết kiệm như thế, cố chấp kiên trì sống khổ như vậy đều là vì muốn theo đuổi ước mơ. Cậu ta bỏ ngoài tai bao lời khuyên ngăn của cậu, thậm chí còn từng có ý nghĩ cho cậu ta mượn tiền. Nhưng Dung Tước lại cứng đầu, một hai từ chối cho bằng được.

Ngoài việc cậu không đồng ý với sự cố chấp đến mù quáng của Dung Tước ra, thì mọi việc khác khi hai người chung sống đều khá ổn.

Trái ngược với Nhan Tịch là một người sôi nổi thì Dung Tước là người hướng nội, cũng bởi do cậu ta là một Omega cấp thấp nên bình thường không thích tiếp xúc với người khác. Thời đi học hai người cũng chỉ duy trì ở mức quan hệ bình thường, mọi chuyện có biến đổi cũng là do nguyên nhân phát sinh đến từ sự cố ngoài ý muốn của cậu và Lam Cẩn.

Ngày đó cậu bị Lam Cẩn đang phát tình dày vò đến hai ngày một đêm, đến khi tỉnh lại đã là chạng vạng. Cậu hoảng hốt rời khỏi nhà của hắn, mang theo cơ thể đầy dấu vết trở về ký túc xá. Cậu tắm rửa sạch sẽ một hồi lâu, dẫn đến sinh bệnh.

Khi đó đa số bạn bè đều đã đi thực tập, cậu một thân một mình lên cơn sốt cao. Đến ngày thứ hai, cũng thật khéo Dung Tước trở về.

Cả người cậu khó chịu muốn chết, sau gáy vừa nóng vừa sưng, cả người co rúc vào chăn, cậu đã nghĩ mình sẽ thực sự đi đời nhà ma.

Đến khi mơ màng tỉnh lại thì thấy Dung Tước đang đút thuốc hạ sốt cho chính mình, trên trán cũng được dán miếng hạ nhiệt, cậu ta còn bê cháo trắng ninh nhừ ra đút cho cậu từng thìa.

Sau ba ngày được Dung Tước tỉ mỉ chăm sóc thì cậu cũng hồi phục, mối quan hệ của hai người từ đó mới tốt lên.

Nhan Tịch không thể hiểu nổi sao Lam Cẩn lại coi cậu là một Omega!