Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 48




Nghe thấy Nhan Tịch nói như vậy, Lam Cẩn không khỏi nhớ tới hình ảnh cậu thoi thóp nằm trong vũng máu, trong lòng đau xót. "Đừng sợ tôi.... Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến em nữa.... Tôi cam đoan!".

Có quyền có thế trong tay, Lam Cẩn đã quen làm một kẻ cai trị, sau khi đánh dấu Nhan Tịch, hắn xem Nhan Tịch là vật sở hữu của mình là lẽ đương nhiên, một lòng muốn buộc cậu thật chặt vào người mình, mà lại xem nhẹ tính cách quật cường của cậu.

Rõ ràng hắn biết, mặc dù Omega của mình ngày thường thoạt nhìn mềm mại như bông rất dễ nắn bóp, dáng vẻ rất dễ bị lừa gạt, nhưng thật ra tính cách của cậu rất quật cường, bị ép vào đường cùng sẽ làm ra những việc bất chấp hậu quả....

Nhưng hắn lại ỷ vào thân phận và địa vị của mình ép buộc cậu, ức hiếp cậu, thậm chí còn lấy người nhà của cậu ra uy hiếp cậu....

Chính hắn đã đem mọi chuyện đi đến bước đường không thể vãn hồi này.

Nhan Tịch nhìn gương mặt đẹp đẽ của Lam Cẩn, bộ dạng nghiêm túc trịnh trọng kia không giống như đang lừa cậu, có lẽ là vì do không cảm nhận được pheromone, cho nên áp bức của Alpha ưu tú cũng giảm đi không ít, cũng không còn cái khí thế lạnh thấu xương nguy hiểm như lúc trước nữa.

"Hy vọng anh có thể nói có thể giữ lời". Nhan Tịch bình tĩnh mở miệng trả lời. "Có lẽ anh cảm thấy chuyện lúc trước làm với tôi rất quá mức, nên mới có chút áy náy, vì vậy muốn đền bù cho tôi nhưng thật ra anh không cần phải làm vậy, những chuyện trước đó từng phát sinh thực ra một phần do lỗi của tôi, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với chính việc mình đã làm ra, cho nên anh không cần cứ phải canh cánh trong lòng, nếu như anh thật lòng suy nghĩ cho tôi, vậy thì từ nay mong anh đừng xuất hiện trong thế giới của tôi nữa, hiện tại tôi chỉ muốn quay trở lại cuộc sống trước kia mà thôi!".

Lam Cẩn nghe Nhan Tịch khi nói những lời này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu không có chút dao động hay lưu luyến nào, hắn cảm thấy trước ngực mình trống rỗng, giống như bị mạnh mẽ khoét đi một lỗ.

Tịch Tịch của hắn, Omega của hắn, đã từng là người trong mắt chỉ toàn là hắn, bây giờ lại liều mạng muốn chạy khỏi thế giới của hắn....

Cảm giác chua xót từ yết hầu lan ra, Lam Cẩn không dám đáp lại lời Nhan Tịch, chỉ im lặng trong chốc lát rồi nói. "Trời lạnh, em vào nhà trước đi, đừng để bản thân bị cảm lạnh".

Một trận gió lạnh thổi qua, Nhan Tịch nhịn không được rụt cổ lại một cái, đã đứng ở bên ngoài lâu như vậy rồi, quả thật có chút lạnh, vốn cậu cũng không có tâm trạng gì đứng ở đây tiếp tục cùng với Lam Cẩn tâm tình, liền ngẩng đầu cùng người đàn ông trước mặt nói một tiếng, rồi đi thẳng về phía hành lang.

Lam Cẩn đứng tại chỗ dưới ánh đèn u ám kia, ánh mắt khóa chặt vào dáng người mảnh khảnh đang khuất dần sau dãy hành lang, một lúc lâu sau đó mới không ngừng lưu luyến xoay người rời khỏi.

Đứng bên ngoài lâu như vậy, gió lạnh thổi đến Lam Cẩn có chút chật vật, trở lại trong xe, tài xế chờ đã lâu lập tức tăng nhiệt độ hệ thống sưởi ấm, trong xe thật ấm áp nhưng đáy lòng hắn một mảnh lạnh lẽo.

Hắn đưa tay tháo kính xuống, lau đi hơi nước mờ mờ đọng trên đó, sau khi đeo kính lên một lần nữa lại trở về bộ dáng Alpha ưu tú bình tĩnh trầm ổn, nhưng chỉ có hắn biết, chính mình như vậy là không bình thường, nhưng hắn lại không rõ chỗ nào bất thường.

Nhan Tịch bị thương nặng tới như vậy là do chính hắn mà ra, bây giờ thật vất vả mới có thể khỏe lại, đúng là trong đoạn thời gian này không nên tiếp tục đến kích thích quấy rầy, thế nhưng bản thân hắn thật sự là nhịn không được.

Đúng vậy, đúng là như lời Nhan Tịch đã nói, trước đó hắn sở dĩ yêu cậu không dừng lại được là vì độ xứng đôi 99% kia, bây giờ giữa hai người không còn pheromone ràng buộc nữa thì bọn họ hẳn nên vui mừng trở thành người dưng.

Rõ ràng Omega không có pheromone, không có phát tình thì cũng không khác gì một Beta, ai cũng biết hắn từ trước tới nay rất ghét Beta nam, nên hẳn phải ném cậu ra sau đầu triệt để quên đi mới đúng.

Nhưng vì lý do gì, ở khoảng thời gian này trong đầu hắn đều là hình bóng của người con trai kia, lo lắng cho miệng vết thương của cậu, lo lắng sau khi cậu xuất viện sẽ không có ai chăm sóc, lo lắng cậu sẽ vì những chuyện lúc trước mà ngày càng chán ghét oán hận mình.

Rõ ràng biết người con trai này có khúc mắc đối với mình, nhưng vẫn cứ vội vàng hấp tấp chạy tới cửa nhà chờ cậu về, chỉ để nhìn cậu một cái, nói với cậu vài câu....

....

....

Thân là người thừa kế duy nhất của Lam gia, từ nhỏ Lam Cẩn đã cùng trưởng bối trong nhà đi rất nhiều nơi tham gia rất nhiều hoạt động, đã quen thuộc đủ thứ chuyện sóng to gió lớn, những người hắn gặp ở bên trong giới, không thiếu nhất chính là người đẹp.

Tuy Nhan Tịch lớn lên rất xinh đẹp, nhưng lại không phải tuyệt sắc mỹ nhân vừa gặp đã thấy kinh diễm kia, đối với Lam Cẩn từ nhỏ đã thấy được nhiều người đẹp đến quen thì cũng không phải là sự tồn tại đặc biệt gì, huống chi cậu còn là một Beta nam không hề biết lấy lòng người khác.

Nhưng hết lần này đến lần khác hắn chính là không thể quên được cậu, sau bốn năm gặp lại, khi ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia lại nhịn không được mà đến gần, cũng rất kỳ lạ, rõ ràng hắn chính là không thích Beta nam đến như vậy thế nhưng lại không hề chán ghét người con trai này, ngược lại, lại nổi lên hứng thú khi thấy dáng vẻ cậu vì chứng ỷ lại mà mềm như bông quấn lấy mình.

Khi đó đã sớm nhận ra mình có hứng thú với Beta nam này, Lam Cẩn không giống như bây giờ, thậm chí còn hơi rối rắm, nhưng đến cuối cùng khi biết được tình trạng của cậu khác với Beta nam khác, trên người cậu có tuyến thể không hoàn chỉnh của Omega, cậu sẽ có phản ứng với pheromone của mình, dưới sự kích thích cũng sẽ tỏa ra mùi Omega nhàn nhạt, mà pheromone Alpha của mình và pheromone của Omega của tuyến thể không hoàn chỉnh kia phóng ra lại có độ xứng đôi là 99%, đây giống như là ông trời đặc biệt tạo ra nó để dành riêng cho hắn vậy.

Vốn dĩ chỉ là nhất thời hứng thú, lại không ngờ rằng càng tiếp xúc lâu dài càng thấy Beta bé nhỏ này đáng yêu, lúc nhìn bộ dạng cậu vô cùng yêu thích đồng hồ mình tính tặng cho tình nhân khác, vậy mà lại bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn giữ cậu lại bên mình.

Nhưng mà người con trai này dường như là rất hiểu chuyện, tự biết bản thân mình là Beta mà hắn không thích nên rất an phận thủ thường, chưa bao giờ chủ động đi về phía trước một bước.

Dự án hợp tác của hai công ty kết thúc, quan hệ ước định với người con trai kia cũng kết thúc, vốn cho rằng với điều kiện của mình và với sự tiếp xúc thường xuyên như thế thì đến ngày phải kết thúc đó, vật nhỏ này nhất định sẽ không muốn buông tay mình.

Chính hắn cũng đã nghĩ đến lúc đó, nếu như cậu dùng đôi mắt phiếm hồng đáng thương mà cầu xin mình.... Không, chỉ cần cậu biểu hiện ra một chút ý tứ không muốn buông thì hắn sẽ nhất định thuận thế mà giữ cậu lại.

Chỉ là hắn đã tính toán xong tất cả, nhưng không ngờ rằng người con trai này lại dứt khoát kết thúc như vậy.

Ngược lại, người không buông bỏ được lại là chính mình....

Hơn môt năm chung sống, mình đã coi người con trai này là vật sở hữu từ lâu, mặc cho cậu là Beta nam mà trước đó mình ghét nhất, hắn cũng đã vì cậu mà từ bỏ những điều cấm kỵ và cố chấp của mình, nhưng mình đã thỏa hiệp đến mức đó mà người con trai này lại còn không biết tốt xấu.

Quả nhiên Beta nam thật sự bạc tình bạc nghĩa giống như hắn đã từng nghĩ.

Cũng giống như Beta nam năm đó vậy.

Khi đó tuổi hắn còn nhỏ nên không hề quan tâm Beta nam kia có mục đích gì và dùng thân phận gì để vào được Lam gia, cũng không quan tâm y trăm phương ngàn kế đến cuối cùng muốn lấy thứ gì từ Lam gia, chỉ cần y vẫn luôn hầu bên cạnh hắn là được, chỉ cần không bỏ lại hắn lẻ loi một mình ở Lam gia là được....

Thế nhưng đến cuối cùng Beta nam kia vẫn bỏ hắn lại, mặc cho hắn khóc hắn gào như thế nào cũng chưa từng quay người lại nhìn hắn một lần, bóng dáng y dứt khoát quyết tuyệt như vậy rời đi, hắn đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ....

Năm đó chính hắn vẫn còn nhỏ, chỉ biết trơ mắt nhìn mà không làm được gì, nhưng hiện tại hắn đã không phải là mình khi đó nữa, đã có năng lực giữ lại thứ mình muốn....

Đối với Beta luôn luôn không có cách nào có thể lưu lại được, vậy biến thành Omega là có thể là có thể giữ lại được rồi....

Chỉ cần Nhan Tịch thành Omega rồi, đánh dấu cậu, đời này hai người lập tức có ràng buộc, vậy cậu sẽ không bao giờ muốn rời đi nữa.

Rõ ràng là cậu đến cửa trêu chọc mình trước, bây giờ muốn dứt ra là có thể dứt ra sao? Nào có dễ như vậy?

Muốn đem Nhan Tịch biến thành Omega cũng không khó, vốn gen Omega trong cơ thể cậu đã khá cao, sau khi dùng thuốc thì hiệu quả rất tốt, dường như không tốn bao nhiêu thời gian và công sức là đã có biến hóa.

Để người ta cảm thấy ngạc nhiên và vui sướng chính là, vào thời điểm vật nhỏ lần thứ hai phân hóa vậy mà lại gọi điện tìm sự giúp đỡ của hắn đầu tiên.

Có trời mới biết, vì để tránh bị nghi ngờ, hắn ở trong điện thoại giả vờ lạnh nhạt xa cách như vậy vất vả tới cỡ nào.

Đợi qua một khoảng thời gian hắn mới bắt đầu đi đến, khi bước vào phòng thì quả nhiên đã tràn ngập mùi hoa sen, Omega đã phân hóa xong tiến vào kỳ phát tình đang co ro ướt dầm dề cuộn mình lại ở một góc.

Pheromone có độ xứng đôi siêu cao hiển nhiên cũng không phải nói chơi, toàn bộ quá trình vật nhỏ đòi hỏi pheromone của hắn cũng đáng yêu cực kỳ.

Vốn dĩ cậu mới vừa phân hóa thành Omega xong, hắn không nghĩ sẽ đem cậu đánh dấu nhanh như vậy, nhưng vật nhỏ lại nước mắt rưng rưng cầu hắn.

Dưới tình huống như vậy, Alpha căn bản không thể khống chế được thú tính trời sinh của chính mình, cho nên hắn đã lưu lại dấu vết của chính mình lên trên tuyến thể Omega kiều nộn vừa phân hóa kia.

Đến đây, hắn đã có Omega của mình, người con trai này về sau chỉ thuộc về mình hắn.

Omega trời sinh chính là vì phụ thuộc vào Alpha mà tồn tại, sau khi bị đánh dấu thì dù là thân thể hay tâm lý đều sẽ vô thức mà ỷ lại vào Alpha của họ, và Nhan Tịch sau khi trở thành Omega cũng không ngoại lệ, chậm rãi trải qua những ngày tháng ở chung hắn có thể cảm nhận được tính tình của Nhan Tịch đã thay đổi một chút, không còn e dè cẩn thận giống như lúc trước nữa, gan cũng lớn hơn không ít đồng thời người cũng trở nên yếu ớt hơn, sẽ ỷ lại, sẽ nằm trong ngực hắn ăn vạ rồi làm nũng, sẽ tức giận ghen tuông, khi tức giận môi nhỏ sẽ chu lên đáng yêu chết đi được.

Hắn rất hưởng thụ cảm giác được vật nhỏ quấn lấy làm nũng, thậm chí còn cảm thấy vật nhỏ dính trên người hắn cả đời thì hắn cũng sẽ không cảm thấy phiền.

Hắn nghĩ đó cũng là đương nhiên, pheromone của bọn họ có độ xứng đôi là 99%, là độ xứng đôi hiếm hoi trên thế giới.

Sinh ra trong một gia tộc Alpha truyền thống, hắn từ nhỏ mưa dầm thấm đất, biết được pheromone của Omega có ý nghĩa gì với Alpha, chỉ cần người có thể cảm nhận được pheromone tồn tại thì đối với pheromone có độ xứng đôi cao lập tức không có cách nào cự tuyệt.

Hắn biết Nhan Tịch thích hắn, nhưng chính là hắn lại chưa từng nghiêm túc đi suy xét cảm giác của vật nhỏ và mình có phải là cùng một loại hay không, bởi vì hắn vẫn luôn cảm thấy điều đó không cần thiết, giữa hai người chỉ cần có pheromone hấp dẫn lẫn nhau, thân thể phù hợp là được rồi, vốn dĩ Alpha và Omega trời sinh đã bị pheromone chi phối, còn bàn đến chuyện tình cảm thì thật dư thừa.

Cứ cho là hai người thật sự cảm thấy đối phương phiền chán thì cũng không thể ngăn cản được sự hấp dẫn của pheromone có độ xứng đôi cao, ngay lúc pheromone của bọn họ giao hòa thì dù không muốn cũng sẽ bị pheromone có độ xứng đôi cao hấp dẫn mà trở lên mất lý trí, khó mà lìa xa.

Cho nên vật nhỏ sinh ra chính là của mình hắn, mặc kệ là bao nhiêu Omega ưu tú cũng đều không thể thay thế, coi như giữa hai người bọn họ không có tình cảm, chỉ có pheromone hấp dẫn thì cũng vẫn sẽ trải qua hạnh phúc hài hòa.

Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thực ra sau khi Nhan Tịch phát hiện ra chân tướng của việc phân hóa lần hai, khi đó sâu trong lòng hắn có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Kỳ phân hóa lần hai của Nhan Tịch kết thúc, cậu đã trở thành Omega và bị đánh dấu vĩnh viễn, từ trên xuống dưới hay dù là tuyến thể bên trong cũng đều là pheromone của mình hắn, một Omega đã có Alpha thì có thể chạy đi đâu đây?

Tuy rằng hiện tại có thể phẫu thuật tuyến thể, nhưng độ nguy hiểm rất cao mà chi phí phẫu thuật cũng vô cùng đât đỏ, không có ai ngốc lại dám đi mạo hiểm như vậy.

Đương nhiên vốn là do hắn trước đó tính kế Nhan Tịch, không quan tâm đến ý nguyện của cậu mà biến cậu thành Omega rồi đánh dấu độc chiếm, chuyện cậu tức giận và tổn thương sau khi biết sự thật là điều dễ hiểu.

Tổn thương cậu, nhìn đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt tổn thương của cậu thì chính hắn cũng không chịu nổi, nếu nói không đau lòng là giả, không muốn để cậu rời đi, nhưng thái độ của Nhan Tịch lại quá kiên quyết.

Tuy người con trai đó đã biến thành Omega mềm mại ngọt ngào, nhưng tính cách vẫn vô cùng quyết đoán dũng cảm.

Một năm trước là như vậy, một năm sau vẫn vậy, đến đến đi đi hai người đã dây dưa với nhau hơn hai năm, cậu luôn miệng nói thích hắn, nói muốn vĩnh viễn ở bên hắn nhưng đến lúc quyết tâm rời đi thì lại chẳng có chút lưu luyến nào.

Xưa nay chưa bao giờ hắn nghĩ qua mình sẽ bị tình cảm làm cho tổn thương, nhưng khi trơ mắt nhìn Nhan Tịch rời đi, lồng ngực lại có cảm giác đau đớn lạ lẫm ập tới.

Hắn cố gắng xem nhẹ loại cảm giác khác thường này, buộc bản thân mình giống lúc trước, công việc, xã giao, ở bên những tình nhân khác, để người ngoài vẫn luôn thấy được rằng hắn vẫn là Lam Cẩn ổn trọng thong dong, tất cả mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng chỉ có chính hắn là rõ ràng, tuy hắn cố gắng bỏ qua những cảm xúc không bình thường ấy, thì vẫn vô thức chú ý tình huống của người con trai ấy, biết cậu đắc tội một tên khốn khó chơi, vẫn sẽ không yên lòng mà âm thầm tìm người đi theo chú ý sự an toàn của cậu.