Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 46




Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác mất khống chế đến như vậy, rất sợ, rất sợ Nhan Tịch cứ thế mà biến mất....

Ngày hôm nay, bệnh viện Thiên Ngư quy tụ tất cả các đội ngũ chuyên gia hàng đầu trong nhiều lĩnh vực tới, mục tiêu của họ chính là phải cứu sống được Omega đang bị tổn thương tuyến thể nghiêm trọng trong phòng cấp cứu kia.

Nghe đồn, đó chính là người nằm ở trên đầu quả tim của Tổng giám đốc Lam thị.

Dưới sự cố gắng cứu chữa của đội ngũ chuyên gia y học hàng đầu, Nhan Tịch chuyển nguy thành an, sau một ngày hôn mê sâu thì đã từ từ tỉnh lại.

Nhưng vừa tỉnh lại, cậu đã phải đối mặt với hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm như nước với lửa trong phòng.

Vốn dĩ quan hệ giữa Trương Tố và Lam Cẩn trước đó đã không mấy tốt đẹp gì, sau khi Nhan Tịch rơi vào tình trạng nguy kịch thì mối quan hệ này chuyển biến càng xấu đi, thậm chí tới nỗi một lời không hợp liền động tay động chân, khiến cho phòng bệnh VIP gà chó không yên.

Vừa mới tỉnh lại, Nhan Tịch vốn đã vô cùnh suy yếu, dậy cũng dậy không nổi, chứ đừng nói gì tới việc chịu thêm bất kỳ kích thích nào, cuối cùng, người bên phía bệnh viện thực sự không thể nhịn nổi nữa, suy nghĩ vì tinh thần của người bệnh, cho nên không quan tâm đến thân phận của hai người mà gọi bảo an đến tống cổ ra ngoài luôn, cũng hạ lệnh cấm tiệt hai người đến thăm bệnh nhân, lúc này Nhan Tịch mới có thể tĩnh dưỡng.

May mà Nhan Tịch trẻ tuổi, chức năng hồi phục của cơ thể rất tốt, nằm trên giường bệnh hai ngày đã có thể xuống giường.

Việc đầu tiên cậu làm sau khi xuống giường chính là vác cái thân thể còn đang suy yếu của mình đi làm thủ tục xuất viện.

Dù sao giá cả phòng bệnh VIP của bệnh viện tư nhân cũng không phải giỡn chơi, tuy chỉ ngắn ngủi mấy ngày nhưng cũng đủ để một dân thường như Nhan Tịch hoàn toàn phá sản.

Hành động này của Nhan Tịch khiến người khác nhìn vào thì cảm thấy khá buồn cười, chết còn không sợ lại còn sợ tiêu tiền.

Nhưng đây không phải là ví dụ tiêu biểu của nhóm những người thấp cổ bé họng trong xã hội ngày nay sao? Chỉ cần còn một hơi thở thì chỉ có thể cố hết sức mà giãy dụa cầu mong tìm thấy một con đường sống trong hiện thực này.

Thẻ ngân hàng liên kết trên điện thoại vẫn còn tiền, nhưng nghĩ đến chi phí cấp cứu thì Nhan Tịch thấy không ổn, hai ngày qua cậu cũng đã nghe thấy y tá nói qua về vấn đề này, khi đó đã tìm rất nhiều chuyên gia hàng đầu tới, dùng đầu gối nghĩ cũng biết nhất định là tốn rất nhiều tiền, không biết cậu có thể gánh nổi hay không đây?

Nhan Tịch vẫn kiên trì đi làm thủ tục xuất viện, nhân viên công tác của bệnh viện dường như nhận ra cậu, nghe cậu nói muốn làm thủ tục xuất viện thì lập tức nhấc điện thoại lên gọi đi.

Sau khi cúp điện thoại, nhân viên công tác mỉm cười nhìn Nhan Tịch. "Ngài Nhan, viện phí của ngài đã được thanh toán, ngài không cần phải trả thêm phí nào nữa....".

Nghe nói mọi chi phí nằm viện của mình đã được thanh toán xong, Nhan Tịch đương nhiên là rất bất ngờ, vừa định hỏi thăm ai là người đã giúp mình thanh toán tiền thì nhân viên của bệnh viện đã nói tiếp. "Hơn nữa, tình huống của ngài rất đặc biệt, có lẽ bệnh viện chúng tôi không có cách nào cho ngài xuất viện ngay được, còn phiền ngài kiên nhẫn đợi thêm vài ngày!".

Nhân viên công tác đã nói như thế, Nhan Tịch cũng không còn cách nào khác, nhìn hàng người phía sau đang chen lấn nhau xếp hàng đợi làm thủ tục, cậu chủ động ngồi vào chiếc ghế bên cạnh đợi.

Đợi chưa được bao lâu thì thấy Trương Tố vội vàng chạy tới.

Trương Tố từ xa đã nhìn thấy Nhan Tịch đang mặc đồ bệnh nhân rộng rãi trên người, cổ còn quấn băng gạc, lẻ loi ngồi một mình ở đằng kia, đôi mắt anh ta không giấu được sự đau lòng. Bước nhanh về phía trước, cởi áo khoác ngoài của mình ra phủ lên vai cậu. "Em vừa mới xuống được giường, sao lại ngồi ở đây?".

Nhan Tịch thấy Trương Tố đột nhiên xuất hiện thì hơi bất ngờ, cậu vô thức trả lời câu hỏi của anh ta. "Tôi tới đây làm thủ tục xuất viện".

Dường như Trương Tố đã hiểu lý do, mày rậm khẽ nhăn lại. "Nhưng cơ thể của em còn rất yếu, bác sĩ đã đưa ra đề nghị phải nằm viện để quan sát thêm".

Sau đó lại nhớ đến chuyện gì đó, Trương Tố liền nói tiếp. "Em không cần lo lắng tiền viện phí, Lam Cẩn đã chuyển vào tài khoản của em không ít tiền".

Nhan Tịch: "....".

Sao lại nhắc đến người này rồi?

Cậu không khỏi mím môi, vẻ mặt phức tạp.

Trương Tố nhìn thấy cậu như vậy thì nói. "Em biến thành như bây giờ là do hắn gây ra, là hắn thiếu nợ em, tiền viện phí đương nhiên phải do hắn phụ trách, em không cần phải thấy áp lực".

Nhan Tịch cố gắng kéo lên một nụ cười. "Tôi chỉ là không muốn dính dáng gì đến anh ấy nữa".

Hiện tại cậu không thể lại dính dáng đến Lam Cẩn thêm chút nào nữa, người đàn ông đó tâm tình bất định, không ai có thể hiểu được anh đang nghĩ những gì, không chừng đến lúc đó anh sẽ cầm tờ hóa đơn với số tiền kếch sù này đến tìm cậu.

Đối với Lam Cẩn, Nhan Tịch thực sự là rất sợ.

Trương Tố dường như hiểu được cậu đang dè chừng điều gì, giọng điệu nhu hòa nói với cậu. "Nếu như em không muốn dùng tiền này của hắn.... Vậy thì chúng ta sẽ không dùng! Tóm lại là tiền viện phí em không cần lo lắng nữa được không, mọi chuyện còn có tôi đây. Em chỉ cần an tâm nằm viện  điều trị là được".

Dáng vẻ của Trương Tố rất chân thành nhưng Nhan Tịch vẫn kiên quyết xuất viện như cũ, vết thương đã được xử lý và băng bó ổn thỏa, cơ thể cậu cũng đã đỡ hơn rất nhiều, tuy tiền viện phí thuốc men đều do Lam Cẩn đến gánh nhưng nếu cậu ở lại đây một ngày thì sẽ gây phiền cho Trương Tố thêm một ngày, bởi vì đây là bệnh viện của Trương gia. Lúc trước đã làm phiền anh ta không ít lần, nếu còn gây thêm thì không tránh được việc không biết xấu hổ.

Đương nhiên tình trạng cơ thể của cậu, cậu rất rõ ràng, cũng không nhất thiết phải tiếp tục ở lại bệnh viện chờ đợi thêm nữa.

Bây giờ cậu chỉ muốn về nhà, về nơi quen thuộc và an toàn để tĩnh tâm lại, suy nghĩ thật kỹ tiếp theo mình phải nên làm thế nào đây.

Dưới sự kiên trì của Nhan Tịch, cuối cùng cậu cũng được làm thủ tục xuất viện.

Thấy cậu một lòng muốn xuất viện, Trương Tố cũng không nói gì thêm nữa, ở bên cạnh cùng cậu xử lý thủ tục xuất viện, sau đó lái xe đưa cậu về nhà.

Đã một khoảng thời gian không về nhà, chung cư nơi này lại cũ kỹ thông gió không tốt, vừa vào cửa lập tức ngửi thấy mùi ẩm mốc, đồ ăn vặt trong nhà trước đó cũng đã hỏng hoàn toàn.

Có lẽ là vì trước đó mất máu quá nhiều, dẫn đến cơ thể Nhan Tịch vô cùng suy yếu, đơn giản chỉ là đem tủ lạnh dọn sạch sẽ thôi mà cả người cậu đều toát mồ hôi, đầu váng mắt hoa.

Ngồi ở trên sofa một hồi lâu, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Nhan Tịch vừa định đứng dậy rót cho mình cốc nước thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra thì thấy Trương Tố lúc nãy vừa đưa cậu đến dưới lầu đã vội vàng rời đi ngay.

Trong tay anh ta lúc này là hai túi lớn, đều là đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.

Trương Tố cười lộ ra hàm răng trắng sáng, nói. "Lái xe qua cửa hàng tiện lợi, đột nhiên nhớ đến chuyện em đã đi lâu như thế, trong nhà nhất định phải mua sắm thêm vật dụng sinh hoạt hàng ngày, tình trạng cơ thể em không tốt, tôi lo lắng nếu em đi ra ngoài sẽ gặp chuyện gì không may, vì vậy mới mua một ít mang tới.... Em xem còn thiếu thứ gì không, để tôi đi mua thêm".

Nhìn hai túi đồ chứa đầy đồ sinh hoạt hàng ngày, Nhan Tịch ngẩn người, sau khi kịp phản ứng lại thì cậu thấy rất cảm động, cậu chưa từng nghĩ sẽ có một người cẩn thận tinh tế quan tâm mình đến như vậy, cúi đầu xuống khẽ nói nhỏ. "Mấy thứ này đã là rất đủ rồi, Trương Tố, thật sự rất cảm ơn anh".

Cậu dừng một chút rồi lại nói tiếp. "Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi thật sự không biết nên làm gì để báo đáp lại anh".

Trương Tố cười hai tiếng, đem hai túi đồ mang vào trong nhà. "Nói cái gì mà báo đáp, Nhan Tịch, tôi là thật lòng muốn đối tốt với em, em không cần nghĩ đến chuyện phải làm sao để báo đáp tôi, bởi vì thích một người thì sẽ cam tâm tình nguyện vì người đó mà làm tất cả....".

Hai người đối diện, Trương Tố cười dịu dàng. "Nhan Tịch, tôi biết Lam Cẩn làm tổn thương trái tim em, có lẽ phải mất một khoảng thời gian thật dài em cũng sẽ không dễ dàng lại tin tưởng một người nào khác, thế nhưng tôi vẫn muốn nói với em điều này, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, tôi là Beta, sẽ không bị pheromone ảnh hưởng tới tình cảm và dục vọng này kia, chỉ là tôi muốn quan tâm em, bảo vệ em, cảm giác đó ngay lần gặp em lần đầu tiên tôi đã có, tôi nghĩ, tôi thật sự rất yêu em.... Cho nên, chờ đến khi em cảm thấy em hoàn toàn thoát ra được khỏi đoạn tình cảm tồi tệ kia, thì có thể thử tiếp nhận tôi được không? ".

Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ kia của Trương Tố, dáng vẻ khi thổ lộ lai chân thành như thế, sẽ khó có người không động tâm, Nhan Tịch không biết rằng sau này mình còn có thể thích được một ai khác nữa hay không, nhưng Trương Tố từ trước tới nay đều đối xử rất tốt với cậu, giúp cậu vô điều kiện, hết lòng hết dạ suy nghĩ cho cậu, vì cậu mà làm nhiều thứ như thế nhưng chưa bao giờ ép buộc hay yêu cầu cậu chuyện gì, còn ân cần khuyên bảo cậu đừng có áp lực.

Cách tiến tới chậm rãi và nhẹ nhàng này, thật sự đã tự kéo khoảng cách của hai người lại gần hơn, không thể không nói, giờ phút này, khi nhìn vào đôi mắt trong veo sáng ngời của Trương Tố, Nhan Tịch không hiểu sao lại có một tia rung động.

Nhận ra được ý nghĩ trong lòng, Nhan Tịch hốt hoảng cúi đầu xuống, cảm giác đau đớn sau gáy nhắc nhở cậu trước đó đã từng xảy ra những chuyện gì, đối với chút rung động này cậu thấy hoảng sợ không thôi.

Trương Tố nhìn dáng vẻ này của cậu thì nở nụ cười đưa tay xoa đầu cậu an ủi. "Được rồi, em vừa về đến nhà, nghỉ ngơi trước đi, đợi đến tối tôi sẽ gọi điện thoại cho em nhắc nhở em uống thuốc".

Với hành động thân mật này của Trương Tố, Nhan Tịch ít nhiều cũng có chút xấu hổ, do dự chỉ trong chốc lát nhưng sau đó vẫn gật đầu. "Vậy trên đường trở về anh lái xe chậm một chút, chú ý an toàn".

"Được". Trương Tố thu tay lại, sau đó cười với Nhan Tịch, lúc quay người rời đi thì thân thể cao lớn không khỏi sững sờ.

Nhan Tịch chú ý tới sự khác lạ của anh ta, vô thức quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Lam Cẩn đã mấy ngày không gặp, không biết anh đã xuất hiện từ bao giờ đang đứng ở hành lang cách đó không xa.

Vẻ mặt của người đàn ông lúc này đương nhiên không mấy vui vẻ.

Bầu không khí ấm áp nháy mắt tan biến, giây phút nhìn thấy Lam Cẩn kia, sắc mặt của Nhan Tịch lập tức thay đổi, còn chưa chờ cậu kịp phản ứng thì Trương Tố đã dùng thân hình cao lớn che chắn trước mặt cậu. "Cậu tới đây làm gì?".

Lam Cẩn nhìn cũng không nhìn Trương Tố đến một cái liếc mắt, đôi mắt màu xanh xám khóa chặt vào khuôn mặt tái nhợt của Nhan Tịch, nhìn trên cổ cậu đang quấn băng gạc thật dày. "Nghe nói em xuất viện, tôi đến nhìn em....".

Lúc này Lam Cẩn mặc trên người một chiếc áo khoác lông dài màu đen, không mang kính, tóc cũng không chải keo, tóc mái tán loạn ở trên trán, cả người thoạt nhìn đều thấy tiều tụy, đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước, ngược lại nhìn có chút đáng thương.

Trương Tố cảnh giác trừng mắt người đàn ông đang đứng đối diện. "Cậu còn mặt mũi đến thăm em ấy? Cậu cảm thấy bây giờ em ấy muốn nhìn thấy cậu sao?".

Dường như lo lắng Lam Cẩn sẽ bất ngờ xuống tay, Trương Tố vô thức nắm lấy cổ tay Nhan Tịch, đem cậu bảo hộ ở phía sau, mà Nhan Tịch cũng thuận theo, cậu co rụt người lại lấp sau lưng Trương Tố.

Dường như hành động này đã tổn thương đến Lam Cẩn, ánh mắt hắn lóe lên, nhấc chân đi về phía hai người. "Tịch Tịch, tôi có chuyện muốn nói với em....".

Khi người đàn ông tới gần, Nhan Tịch dường như lần nữa thấy lại được hình ảnh bản thân còn đang ở trong biệt phủ của Lam gia, người đàn ông đó vừa thong dong phóng thích pheromone, vừa nhìn cảnh tượng cậu hoảng loạn mất không chế.

Lúc lấy lại tinh thần, cậu đã nghẹn ngào hét lên. "Đừng, đừng lại đây....".

Hiển nhiên là lúc này cậu đang kháng cự đến cực độ, cho nên mới có thể hét lên âm thanh sắc nhọn như vậy.

Tiếng hét này làm Trương Tố giật mình, Lam Cẩn cũng lập tức phát hiện ra bất thường nên vội vàng dừng chân lại.

Nhan Tịch vô thức đưa tay chạm lên gáy mình, nơi đó đã bị khâu lại, nhưng tuyến thể bị tổn thương nghiêm trọng rất khó hồi phục, điều này cũng chứng tỏ rằng cậu hiện tại không có cách nào cảm nhận được pheromone của bất kỳ Alpha hay Omega khác được nữa, chính cậu cũng không thể phóng ra pheromone và sẽ càng không sinh ra phản ứng đối với pheromone của bất kỳ Alpha nào nữa.

Nhưng không biết vì lý do gì, khi Lam Cẩn đến gần, sau gáy lại truyền đến cảm giác đau đớn như có lưỡi dao bén nhọn khi đó cắt qua.

Mắt thường có thể thấy được máu tươi đang rịn ra thấm vào lớp băng gạc trắng tinh, màu đỏ sẫm nhanh chóng lan ra khắp bên trên băng gạc, sắc mặt Nhan Tịch cũng trở lên trắng bệch, cơ thể gầy yếu lung lay như sắp đổ.

Trương Tố thấy thế vội vàng đẩy cậu vào trong nhà. "Nhan Tịch, em đến sofa ngồi trước đi, không cần lo lắng mọi chuyện đã có tôi đây".

Dứt lời anh ta đứng ở cửa đưa mắt lạnh lùng trừng Lam Cẩn. "Cậu lẽ nào còn không nhìn ra được sao? Em ấy không muốn nhìn thấy cậu, tình trạng của em ấy vừa mới ổn định lại, vì cái gì mà cậu còn xuất hiện để kích động em ấy lên như vậy?".

"Cậu đã giày vò em ấy thành như vậy rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Thật sự là muốn em ấy phải chết trước mặt cậu thì cậu mới hài lòng sao?".

Đối mặt với sự chất vấn của Trương Tố, Lam Cẩn chỉ biết mím chặt đôi môi mỏng, chau mày, ánh mắt dính chặt vào cánh cửa khép hờ phía sau Trương Tố.

Trương Tố thấy Lam Cẩn không nói lời nào, lại nói tiếp. "Cậu nhớ lại bộ dạng cả người đầy máu lúc đó của Nhan Tịch xem, nếu như cậu thật sự có một chút áy náy với em ấy thì đừng tra tấn em ấy nữa".

Lam Cẩn mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt thâm trầm, gương mặt đẹp trai mang biểu cảm đầy phức tạp.

Cuối cùng, Lam Cẩn không tiếp tục đến gần Nhan Tịch nữa, mà chỉ nói khẽ với Trương Tố một câu. "Chăm sóc thật tốt cho em ấy".