Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 38




Nhan Tịch cố gắng giãy dụa với gương mặt trắng bệch, nhưng đại đa số những người Trương Quyền mang tới đều là Alpha, dưới sự áp chế cùng lúc bởi nhiều pheromone của Alpha tới vậy một Omega như cậu căn bản không thể phản kháng được. Cho dù cậu cố gắng hết sức giãy dụa chống cự thì trong mắt bọn chúng cũng chỉ xem như là trò đùa mà thôi.

Dễ dàng bị đám người lôi ra khỏi cửa, trông như sắp đưa cậu rời khỏi khu chung cư này, sắc mặt Nhan Tịch càng tái nhợt hơn, đầu óc cũng rối bời. Dưới tình cảnh như vậy, gương mặt đẹp trai phi phàm đeo cặp kính gọng vàng kia lại xuất hiện trong đầu cậu, cậu vô thức run rẩy mở miệng. "Lam Cẩn! —— Nếu mày dám đến đụng tới tao, Lam Cẩn chắc chắn sẽ không tha cho mày!".

Đám tay chân của Trương Quyền hiển nhiên đã từng nghe đến danh tiếng của Lam Cẩn, khi nghe thấy cậu hét lên như vậy thì động tác lôi kéo cũng chậm lại.

Trương Quyền cười nhạo một tiếng. "Đến giờ này mà mày vẫn mang Lam Cẩn ra làm bia đỡ đạn giúp mày à? Bây giờ hắn ta đang vui vẻ với tiểu minh tinh kia! Mày thì được tính là thứ gì? Hắn sẽ quan tâm sự sống chết của mày sao?".

Nhan Tịch thở hổn hển, không biết nguyên nhân là do ngửi quá nhiều pheromone của Alpha hay là do hoảng sợ mà cả người phát run. Mặc dù trong lòng cậu biết rõ hiện tại cậu và Lam Cẩn đã triệt để phân rõ giới hạn, không còn quan hệ gì nhưng trước mắt anh chính là hy vọng sống sót duy nhất của cậu. Cậu nuốt một ngụm nước miếng, để bản thân bình tĩnh lại. "Tôi chỉ là đang giận dỗi hắn, chúng tôi cũng chưa chính thức chia tay ——! Anh, anh ấy mấy ngày trước còn gọi tôi trở về!".

Cậu gấp rút thở dốc một hơi, như sợ Trương Quyền không tin còn bổ sung. "Anh cũng biết Lam Cẩn che chở tôi ra sao, vì để xả giận cho tôi mà anh ấy trực tiếp phong sát Tạ Hàm Dật. Nếu như chỉ là trêu đùa thì cần gì anh ấy phải tốn công tốn sức như vậy....?".

"Có lẽ anh không biết lý do tại sao Lam Cẩn lại biến tôi từ một Beta cưỡng chế phân hóa thành Omega phải không? Bởi vì tỷ lệ phù hợp pheromone giữa chúng tôi cao đến 99%. Làm sao một Alpha có thể dễ dàng buông tha một Omega có độ xứng đôi cao với mình đến như thế?".

Nghe Nhan Tịch nói vậy, Trương Quyền bắt đầu do dự. Trong nhất thời quả thật gã không dám nắm chắc, dù sao Lam Cẩn cũng là người không dễ chọc, vì một người nhỏ bé như Nhan Tịch mà cùng hắn đối đầu trở mặt thì cái được không bù nổi cái mất, chỉ là —— Nhan Tịch đánh gã tới mức nhập viện, nghĩ đến những khổ sở gã phải chịu mấy ngày qua, gã cảm thấy mình không thể dễ dàng tha cho cậu được.

Gã vừa nhìn chằm chặp gương mặt Nhan Tịch vừa suy nghĩ, nhưng chỉ trong chốc lát đã mở miệng. "Mày nói hiện tại mày vẫn là người của Lam Cẩn đúng không? Bây giờ mày lập tức gọi điện thoại cho hắn, nếu hắn thừa nhận mày là người của hắn thì tao lập tức thả mày ra, nhưng nếu để tao biết mày nói dối tính lừa gạt tao thì ——!!". Ánh mắt Trương Quyền lập tức trở lên âm tàn. "Vậy thì mày cứ chờ xem, tao làm gì để thu thập mày!".

Trương Quyền ra hiệu cho đám tay chân tạm thời buông Nhan Tịch ra, đồng thời bắt cậu gọi cho Lam Cẩn.

Nhan Tịch nắm chặt điện thoại của mình trong tay, nhìn màn hình tối đen như mực nửa ngày. Lúc này trong căn phòng bao ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng sắc mặt cậu trắng bệch ngồi yên không nhúc nhích.

Trước đó, cậu còn tự tin nói, chuyện của Trương Quyền là cậu tự làm tự chịu, mặc kệ kết quả ra sao thì cũng là do cậu tự tìm, sống chết không oán....!

Mà bây giờ bên cạnh Lam Cẩn cũng đã có người khác. Giống như cách đối xử của anh dành cho Tạ Hàm Dật ngày trước, cậu ta cũng đã từng đi theo anh nhưng sau đó lại làm ra chuyện khiến anh mất hứng, cuối cùng cũng bị anh dồn vào bước đường cùng.

Lam Cẩn sẽ giúp cậu sao?

Suy nghĩ lại một chút thì thấy chuyện này chẳng có chút hy vọng nào, hai người đã chia tay chấm dứt hết quan hệ, anh cũng đâu phải thánh nhân, dựa vào cái gì mà phải không công giúp đỡ cậu?

Mình gọi cho anh cuộc điện thoại này, có khi chỉ đổi lấy khinh thường và chế giễu....!

Lúc ấy quyết đoán rời khỏi anh thì có bao sảng khoái thoải mái, bây giờ thì có bấy nhiêu chật vật nhếch nhác....!

Trương Quyền nhìn sự do dự trong mắt Nhan Tịch, gã liền sáng tỏ. Cười lạnh một tiếng, lại đưa một cái bạt tai qua. "Má! Đồ kỹ nữ, lại dám lừa gạt ông đây. Nhìn xem ông đây có chơi chết cưng không?".

-

Nhan Tịch ngã xuống nằm trên sàn xi măng thô cứng bẩn thỉu lại lạnh lẽo, cả người bị đánh thuốc nên co rút đau đớn, thân thể bủn rủn bất lực. Tuyến thể Omega dưới tác động của thuốc trở nên vừa nóng vừa ngứa, mùi hoa sen tỏa ra không kiểm soát. Cậu bị cưỡng ép phát tình!

Trong căn phòng nồng nặc mùi pheromone của Omega đang phát tình.

Cánh cửa sắt một lần nữa được mở ra, một tia sáng xuyên vào căn phòng tối tăm ảm đạm, liền thấy đám tay chân của Trương Quyền cơm nước no nê trở lại. Bọn chúng đã đánh thuốc cậu rồi nhốt cậu lại ở đây.

Mùi hoa sen ngọt ngào tươi mát trong tầng hầm bị phong bế kín mít bỗng chốc làm cả đám Alpha đều hưng phấn.

Ánh mắt Nhan Tịch đã tan rã, tầm nhìn mơ hồ, cậu đã không còn khả năng chống đỡ cơn ác mộng ập đến, chỉ có thể co quắp trên mặt đất, dễ dàng bị người xách lên.

Một đám đàn ông mặt mày dữ tợn vây quanh cậu, bàn tay thô ráp vuốt lên làn da mịn màng của cậu. Có kẻ thô lỗ nắm lấy tóc cậu, ép cậu ngẩng đầu lên. Nhìn gương mặt ửng hồng của cậu, cười lên đầy dâm tiện. "Tuyến thể thật là từng bị người đánh dấu qua, tao còn chưa bao giờ được chơi Omega đã bị đánh dấu qua đâu! Mặc dù pheromone rất nhạt nhưng lại rất thơm, chỉ mới ngửi thôi mà thằng em tao đã cứng lên rồi".

"Vẫn là anh Quyền lợi hại, người Lam Cẩn chơi qua rồi mà vẫn đoạt được tới tay, lần này chúng ta được ăn uống no nê rồi!".

Nói rồi gã đàn ông kia vươn tay xé áo sơmi của Nhan Tịch ra, nhìn da thịt trắng nõn của cậu mà chảy nước miếng. "Thật trắng! Eo cũng nhỏ nữa, làm chắc chắn rất sướng".

Thấy những kẻ đó động thủ với Nhan Tịch, có kẻ bắt đầu đã chạm vào đai lưng của cậu. Trương Quyền hung tợn cười một tiếng. "Thứ kỹ nữ này dám chọc đến tao, ông đây phải để mày sống không được chết cũng không xong!".

Những gã kia không chờ nổi nữa, bắt đầu kéo Nhan Tịch lên trên một chiếc nệm giường, bên trên nệm dính đầy máu và bụi bẩn. Rõ ràng, cậu không phải là người đầu tiên bị đem tới đây làm nhục.

Nhan Tịch bị ném lên giường, bị xé quần áo, bọn chúng bắt đầu hết hôn lại cắn lên người cậu.

Nhan Tịch vừa hoảng sợ vừa buồn nôn, kịch liệt chống cự nhưng không có cách nào, cậu đành hung hăng cắn lên lưỡi mình, muốn dùng đau đớn để bản thân trở lên tỉnh táo lại. Mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, quả nhiên sự đau đớn này khiến cậu  phần nào thanh tỉnh.

Áo bị cởi, cậu liều mạng giãy dụa.

Trương Quyền thậm chí còn nhấc chân lên giẫm lên cổ cậu, khiến cậu không thể la hét, đồng thời cậu còn bị thiếu oxi tra tấn.

Quần bị cởi một nửa, hai mắt Nhan Tịch đỏ như máu. Nếu như để mấy tên khốn này ngược đãi làm nhục, vậy cậu thà chọn cái chết còn hơn. Cậu dùng chút sức lực cuối cùng, ngẩng đầu cắn lên bắp chân Trương Quyền.

Khi tiếng hét của gã khốn Trương Quyền vang lên, mùi máu tươi trong miệng càng rõ rệt và nồng đậm hơn.

Cả đám ba chân bốn cẳng cố gắng kéo cậu ra nhưng Nhan Tịch đã lựa chọn đập nồi dìm thuyền, cá chết thì lưới rách. Thậm chí cả hàm răng cậu đang đau ê ẩm, cậu cũng quyết không nhả ra.

Một đám người đàn ông trưởng thành vậy mà phải hao tổn hết công phu sức lực mới có thể kéo được Nhan Tịch ra.

Mặc dù bị cậu cắn qua một lớp quần nhưng bắp chăn hiện tại của Trương Quyền vẫn không ngừng đổ máu, phần thịt gần mu bàn chân cũng sắp rớt ra một khối.

Trương Quyền nhìn chân mình bị thương đến lợi hại, hai mắt hắn đỏ bừng đá vào bụng Nhan Tịch một cái, vẫn chưa hả giận còn nắm lấy tóc cậu đập thẳng xuống sàn xi-măng.

Trong thoáng chốc, Trương Quyền còn rút dao ra muốn khắc lên mặt cậu vài đường, Nhan Tịch liều mạng chống cự nhưng đến sức lực đưa hai tay lên cậu cũng không còn.

Tầm mắt Nhan Tịch toàn máu, ý thức mơ hồ, ở một giây cuối cùng kia cậu nghe thấy tiếng cánh cửa sắt bên ngoài bị người đá văng. Cậu liều mạng nhìn về phía đó nhưng cái gì cũng không thấy được, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn ngược sáng xuất hiện.

Sau đó bóng tối triệt để ôm lấy cậu.

Trong hoảng loạn, ác mộng lặp đi lặp lại quấn lấy cậu. Loáng thoáng có âm thanh huyên náo vọng tới, cảm giác thân thể cũng không còn quá đau nữa cũng dần dần ấm lên, một mùi hương dễ chịu quen thuộc bao lấy vây quanh an ủi cậu.

-

Không biết đã qua bao lâu, bên chóp mũi đã không còn ngửi thấy mùi pheromone của Alpha đầy ghê tởm khiến người buồn nôn kia nữa, dưới người là chiếc giường mềm mại với đệm chăn ấm áp, cảm giác có ai đó đang chạm vào tay mình, mu bàn tay hơi nhói lên. Nhan Tịch mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy vài người khoác áo blouse trắng đang cắm bình truyền dịch cho cậu.

Không gian hoàn toàn xa lạ khiến Nhan Tịch ngỡ bản thân vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng kia, cậu yếu ớt giãy dụa muốn rụt tay lại. Bác sĩ đang cầm kim truyền lấy ven liền mất kiểm soát, mũi kim chệch thẳng ra ngoài, lập tức giọt máu to như hạt đậu rơi xuống mu bàn tay trắng nõn của cậu.

Thấy vậy, mấy bác sĩ liền giữ Nhan Tịch lại. Ký ức bị khống chế muốn xâm hại ập tới. Khuôn mặt Nhan Tịch tái nhợt, cậu càng sợ hãi chống cự.

"Nhan Tịch, đừng sợ, không có việc gì ——!"

Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên, Nhan Tịch nhìn thấy một bóng người cao lớn cường tráng đang tới gần.

Nhan Tịch mở to mắt nhìn chằm chằm người đang đi tới, cậu không mấy chắc chắn, giọng nói ấm ách. "Trương.... Tố?".

"Là tôi!". Trương Tố đi tới cạnh giường bệnh, ra hiệu cho bác sĩ trong phòng rời đi trước, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay, trấn an cậu. "Không sao, không có việc gì rồi! Đây là bệnh viện, cậu đã tuyệt đối an toàn rồi".

Lúc này, Nhan Tịch vẫn hoảng sợ như cũ, cơ thể gầy gò run lên bần bật.

"Yên tâm đi, chúng tôi đã kịp thời ngăn chặn lại mọi chuyện, bọn chúng chưa làm gì quá đáng với cậu đâu! Lúc cậu hôn mê, tôi đã nhờ bác sĩ kiểm tra toàn bộ thân thể cậu rồi. May mắn là ngoài vết khâu trên đầu, còn lại đều là vết thương ngoài da không nghiêm trọng".

Trương Tố vẫn kiên nhẫn dịu dàng an ủi cậu.

Nghe Trương Tố nói như vậy, rốt cuộc Nhan Tịch cũng hơi bình tĩnh lại một chút. Cậu mơ hồ nhớ lại trước lúc mình hôn mê, có ai đó xông vào tầng hầm ngăn chặn lại hành vi hung ác của đám người Trương Quyền. Nghĩ người đó chính là Trương Tố, Nhan Tịch nhỏ giọng nói. "Cảm ơn anh!".

Trương Tố cầm một chiếc gối mềm mại đặt sau lưng Nhan Tịch, để cậu ngồi với tư thế thoải mái nhất.

Sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, nghiêm túc nói.

"Nhan Tịch, cậu đừng nói vậy, thực ra là tôi nên giải thích ——!!."

"Chuyện xảy ra giữa hai người, tôi đã biết hết! Trương Quyền làm ra những chuyện đó đối với cậu thật sự là vô cùng quá đáng, tôi rất xin lỗi cậu!".

"Trương Quyền từ nhỏ tính cách đã độc đoán tùy ý, không ít lần tôi và người nhà đều phải đi theo sau chùi mông cho nó, cứ nghĩ khi nó trưởng thành rồi sẽ thay đổi nhưng không ngờ là càng ngày  càng quá phận!".

"Đối với chuyện xảy ra này, gia đình tôi đã hoàn toàn thất vọng về nó. Sau khi trải qua bàn bạc, chúng tôi quyết định sẽ không tiếp tục nhúng tay vào nữa. Nay nó và đám người kia đã bị cảnh sát mang đi, sắp tới hãy để pháp luật nghiêm minh trừng trị bọn chúng đi!".

Lời Trương Tố nói khiến Nhan Tịch có hơi kinh ngạc. Cậu cứ ngỡ cho dù thế nào đi chăng nữa thì Trương Quyền cũng là em trai của anh ta, anh ta sẽ trăm phương ngàn kế giúp đỡ em mình cứu vãn tình hình, hoặc chí ít thì cũng sẽ khuyên nhủ cậu không nên tra cứu trách nhiệm hình sự với em trai anh ta, nhưng không ngờ ——!!

Dù sao, Trương Quyền là Alpha mà lại dùng pheromone loạn xạ ép buộc Omega, chưa kể còn dùng bạo lực và thuốc cấm bất hợp pháp. Chỉ riêng với những tội danh này thôi thì cũng đủ để pháp luật nghiêm trị gã không tha. Nếu thực sự bị xử lý theo đúng luật, không có mười năm tù thì ít cũng sẽ là tám năm.

Nhưng cậu không nghĩ tới là Trương Tố vậy mà kiên định thể hiện bản thân nhất quyết sẽ không nhúng tay vào.

Trong nhất thời, Nhan Tịch không biết những lời mà Trương Tố nói là sự thật hay đơn giản chỉ là để trấn an cậu. Dù sao Trương Quyền cũng là người Trương gia, anh ta không có lý do gì có thể bỏ qua thân nhân mà đi giúp người ngoài như cậu.

Lúc này, khi Nhan Tịch được biết mình đang ở bệnh viện Thiên Ngư, trong lòng cậu đối với bệnh viện này vốn đã có bóng ma tâm lí thì nay lại càng là bất an không yên, khăng khăng muốn xuất viện.

Cho dù Trương Tố có khuyên nhủ hay ngăn cản đến mấy cũng vô dụng, có vẻ Nhan Tịch không mấy tin tưởng bản thân mình cho lắm, cho nên anh ta đành phải nói chi tiết cho Nhan Tịch biết những chuyện đã xảy ra sau khi cậu hôn mê.

Hóa ra, việc Trương Quyền ban ngày ban mặt dùng vũ lực và xâm nhập gia cư bất hợp pháp bị ai đó ghi hình và chụp lại. Mặc dù video quay từ xa, nhìn không rõ là ai nhưng nhanh chóng bị dân cư mạng đào ra là người thừa kế của Trương gia —— Trương Quyền! Bây giờ là thời đại internet lên ngôi, đối với những kẻ có tiền có địa vị thì ai lấy đều khá quan tâm, cho nên sau khi biết đó là Trương Quyền thì video nổi như cồn chỉ sau một đêm.

Trương Tố có thể nói là người đầu tiên biết chuyện này, sau đó vội vàng tìm ra vị trí của Trương Quyền mà kịp thời đến cứu cậu. Chỉ sau nửa ngày thời gian khi cậu hôn mê, video được đăng tải trên mạng càng lan rộng. Dưới sự chia sẻ phát tán của dân cư mạng, độ nổi tiếng của video càng mạnh mẽ hơn.

Trương gia đã cố gắng áp chế dư luận xuống, nhưng không biết có phải là do có người đứng đằng sau thao túng hay không, mà cho dù bọn họ dùng hết sức lực thì cũng không đè nổi tin tức hạ nhiệt xuống, mà thậm chí ngược lại là càng ngày càng nghiêm trọng.

Những việc thất đức của Trương Quyền làm ra trước đây cũng bị vạch trần, cùng với các đơn vị truyền thông bắt đầu thổi phồng sự thật để tạo đề tài, Trương Quyền ở trên mạng xã hội được người người miêu tả là một con quỷ độc ác tàn bạo.

Trong một thời gian ngắn, các trang mạng xã hội dùng ngòi bút làm vũ khí, Trương Quyền bị hơn triệu cư dân mạng mắng chửi muốn dìm chết gã.