Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 29




Xe ổn định mà vững vàng chạy trên đường, cả hai người đều không ai nói chuyện.

Nhan Tịch say khướt nhìn cảnh đêm thành phố đang lướt nhanh qua cửa sổ xe, một lúc sau mới quay đầu nhìn sang Lam Cẩn đang ổn định ngồi bên cạnh, cậu cười khẽ. "Khoảng thời gian này cảm ơn Lam tổng đã chăm sóc!".

Lam Cẩn nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Nhan Tịch, dự án hợp tác đã hoàn toàn kết thúc, sắp tới khả năng cao hai công ty sẽ khó có cơ hội hợp tác lần nữa, nói cách khác quan hệ bạn tình giữa hai người cũng theo đó mà chấm dứt.

Chính xác hơn thì còn một cách nói nữa --!

Không phải Lam Cẩn hắn bội tình bạc nghĩa!

Mà là người ta "dùng chán" hắn rồi nên muốn ném!

Nhìn gương mặt vì uống rượu say mà phiếm hồng của Nhan Tịch, không biết có phải nguyên nhân do rượu không mà đôi mắt đen nhánh kia mang theo hơi nước, bộ dạng ướt át quyến rũ không nói nên lời. Thân thể cao lớn không khỏi ghé sát vào, ôm lấy thân thể mềm mại thon dài với vòng eo mảnh khảnh kia vào lồng ngực. Đầu cúi xuống. "Tịch Tịch nỡ sao?".

Nhan Tịch hơi giãy dụa, ngẩng mặt lên vừa tầm mặt đối mặt ở khoảng cách gần với mặt Lam Cẩn. Cậu nhếch môi khẽ nở nụ cười. "Đoạn thời gian này Lam tổng giúp đỡ tôi, là tôi đã cảm kích lắm rồi! Một Beta nam như tôi ở bên cạnh anh ăn vạ thì cũng không ra làm sao, cho nên -- không tiếp tục làm phiền anh nữa!".

Đúng là "dùng chán" rồi nên ném!

Ánh mắt Lam Cẩn tối tăm u ám, cứ như vậy mà nhìn gương mặt tươi cười của Nhan Tịch không nói lời nào.

Một đường đi kế tiếp cũng không lại nói gì nữa, xe rất nhanh đã dừng lại.

Nhan Tịch nhìn thoáng qua, xe dừng lại ở trước cổng biệt thự của Lam Cẩn.

Lam Cẩn bảo lên xe, lại không nói sẽ để tài xế đưa cậu về nhà. Ngược lại là đưa cậu tới nơi này, ý đồ vô cùng rõ ràng.

Dự án kết thúc, qua đêm nay dưới tình huống bình thường hẳn là hai người sẽ không còn gặp lại, cho nên lúc này Nhan Tịch không cần phải đòi lấy thêm pheromone của Lam Cẩn nữa. Trong lòng cậu hiểu rõ điều này, nhưng vẫn đi theo Lam Cẩn vào phòng.

Có thể là do hai người vừa uống rượu, cũng có thể bởi vì biết đây là lần cuối cùng, cho nên đêm nay hai người đặc biệt quấn quýt.

Lam Cẩn ôm chặt Nhan Tịch trong lồng ngực, phóng ra pheromone thơm nồng vây lấy thân thể mảnh khảnh ngọt ngào kia, một bên hung hăng đâm rút còn một bên không ngừng vuốt ve lồng ngực gầy gò kia, tuyến thể sau gáy bị đánh dấu thật sâu rất nhiều lần, khoang sinh sản lần lượt bị rót đầy.

Dù cho tuyến thể khuyết thiếu kia của Nhan Tịch khi bị kích thích cũng vẫn tỏa ra một ít pheromone Omega, nhưng vẫn không thể thay đổi được chuyện cậu là một Beta.

Mặc cho Lam Cẩn không ngừng cắn mút vào tuyến thể đó bao nhiêu lần, rót thật nhiều pheromone vào đấy thì cũng chẳng có biện pháp nào đánh dấu cậu hoàn toàn.

Cùng lúc đó, khoang sinh sản liên tiếp bị t/inh d/ịch rót vào, thậm chí đầy đến mức bụng nhỏ phẳng lì của cậu hơi nhô ra, thế nhưng vẫn chẳng có cách nào khiến cậu mang thai giống như Omega.

Beta chính là như vậy!

Vĩnh viễn sẽ không bị trói buộc!

Vì thế nên rất giống cát chảy, dù cố sức cỡ nào cũng chẳng cầm lên được.

-

Ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy khá trễ.

Rời giường rửa mặt xong thì đến phòng ăn, cùng nhau ăn sáng, cuối cùng là cùng nhau ra cửa.

Lam Cẩn nói với Nhan Tịch. "Hôm nay, không phải đi làm sao?".

Nhan Tịch gật đầu, tối hôm qua quả thực lăn lộn có hơi quá sức, chân mềm, eo cũng đau, muốn chạy về nhà thật nhanh để ngủ bù.

Lam Cẩn nói tiếp. "Tôi đưa em".

Nhan Tịch khẽ cười rồi từ chối. "Không cần đâu, tôi gọi xe về là được".

Lam Cẩn không cố chấp, chỉ là không lên tiếng mà dùng đôi mắt màu xanh xám nhìn người con trai trước mắt vẫy tay với hắn xong, liền xoay người, bóng dáng tiêu sái rời đi.

Nhan Tịch gọi xe xong thì cảm giác phía sau có một ánh mắt đang khóa chặt cậu, nên không khỏi quay đầu nhìn về phía Lam Cẩn ở cửa mà nở nụ cười. "Lam tổng, tôi đi nhé, tạm biệt!".

Lam Cẩn nhìn theo Nhan Tịch lên xe rời đi, sau đó chính hắn cũng lên xe, tâm trạng không thể nào tốt được, ánh mắt có chút âm trầm.

Giơ tay lấy mắt kính xuống lau lau, lại đeo lên.

Trên khuôn mặt đẹp đẽ hơn người lại khôi phục dáng vẻ tươi cười lễ độ, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ mở, giọng nói êm tai đến như vậy nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo. "Tịch Tịch, em vẫn sẽ quay lại thôi!".

-

Nhan Tịch lại khôi phục sinh hoạt bình thường một lần nữa như trước đây.

Một năm qua đã quen sớm chiều có Lam Cẩn ở cạnh bên, nay nhất quyết rời đi, nói bỏ là bỏ là chuyện không thể nào! Lam Cẩn đẹp, các mặt khác thì càng không cần phải nói, tuy rằng đôi khi có hơi ác liệt xấu xa nhưng phần lớn thời gian đều là cẩn thận săn sóc, dịu dàng lại thâm tình, người đàn ông như vậy ai mà chẳng rung động đây? Nhưng trong lòng cậu luôn hiểu rõ, một Alpha cấp S như anh thì bạn đời tương lai chắc chắn cũng là một Omega ưu tú, còn một Beta tầm thường như cậu sao có thể hy vọng xa vời --!!.

Nhan Tịch không phải là dạng người lỳ lợm la liếm.

Giống như năm đó -- khi bị bạn gái phản bội vứt bỏ, dù cho cậu rất khổ sở nhưng vẫn lựa chọn chúc phúc cho đối phương.

Nay đối với Lam Cẩn, cậu cũng ôm tâm trạng như vậy!

Rất nhanh Nhan Tịch đã ổn định lại tâm trạng của bản thân, tập trung tất cả vào công việc, làm trợ lý đặc biệt của Lam Cẩn đã hơn một năm, lại từng tham gia vài dự án thiết kế lớn, năng lực của cậu cuối cùng cũng được ban lãnh đạo công ty công nhận, chẳng những tiền lương tăng gấp bội mà còn thành công thăng chức.

Lãnh đồng lương khả quan, tương lai phát triển sự nghiệp tiến xa hơn nữa ở công ty cũng rất tốt, Nhan Tịch cứ ngỡ mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng không ngờ tới Dung Tước bên kia lại xảy ra chuyện.

Nhận được điện thoại của Dung Tước ở đầu dây bên kia xong, Nhan Tịch vội vàng chạy đuổi tới nơi.

Nhìn thấy Dung Tước đang thoi thóp thở, ngồi co ro ở trong góc. Chân trần, mặc áo tắm, cơ thể thì đầy là dấu hôn. Nhan Tịch bị dọa sợ muốn chết, cuống quýt bắt lấy tay cậu ta, dẫn về.

Sau khi đặt cậu ta lên giường đút cho chút nước, trái tim treo trên cổ họng của Nhan Tịch lúc này mới hơi bình ổn lại, cậu miễn cưỡng hỏi được chuyện gì đã xảy ra.

Nhan Tịch vẫn luôn biết Dung Tước muốn có con, nhưng không ngờ được cậu ta trong lúc xúc động lại có thể làm ra chuyện ngốc đến mức này.

Cậu ta là một Omega cấp thấp, vậy mà lại thừa dịp lúc sếp nhà mình say rượu, lừa ngủ với người ta. Phải biết rằng sếp của cậu ta là Tống Mặc Từ, cũng là một Alpha cấp S như Lam Cẩn. Tuy rằng cùng là một Alpha ưu tú, nhưng tính tình anh ta lại hoàn toàn trái ngược với Lam Cẩn. Người đàn ông đó tính tình thô bạo lại lạnh nhạt, âm trầm đáng sợ, con kiến nhỏ giống như Dung Tước thì anh ta chỉ cần động đậy một ngón tay là đã có thể nghiền chết rồi!

Tay đến tâm Nhan Tịch run lên một cái: "....".

Hãi hùng khiếp vía chăm sóc Dung Tước vài ngày, tinh thần của Nhan Tịch căng thẳng đến tột độ, chỉ sợ bản thân và Dung Tước đang trong lúc ngủ say bị người ta đến nhà thủ tiêu.

May mắn chính là Tống Mặc Từ bên kia cũng không có động tĩnh gì, lúc này hai người mới miễn cưỡng an lòng.

Nhan Tịch thật sự hận rèn sắt không thành thép, luôn dặn dò cậu ta từ nay về sau không được có ý định hay làm việc ngốc như thế nữa. Suy cho cùng, ở trước mặt Alpha thì Omega chỉ có thể thuần phục --!!

Dung Tước lần này cũng thật sự là chịu nhiều đau khổ, nghĩ tới là sợ muốn chết, dù cho khát vọng được mang thai rất gấp nhưng cũng không dám lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn nữa. Đối với dặn dò của Nhan Tịch, cậu ta liên tục gật đầu, liều mạng đảm bảo mình sẽ tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện như này nữa.

Nhìn Dung Tước bị lăn lộn đến không xuống giường nổi, bộ dạng sốt cao liên tục không giảm, Nhan Tịch cũng không đành lòng tiếp tục trách cứ nữa.

Cậu nhét cậu ta vào chăn, bảo cậu ta nghỉ ngơi cho tốt, còn mình thì đến hiệu thuốc gần nhà mua một đống thuốc cho Dung Tước trị liệu.

Omega khác Beta, trời sinh đã mảnh mai tâm lý lại yếu ớt, thực mẫn cảm với pheromone của Alpha, cho dù có thể dùng thuốc ức chế nhưng vẫn dễ dàng bị pheromone của Alpha tác động.

Nhan Tịch đã trải qua cảm giác đó, cái cảm giác hoàn toàn bị chi phối khiến bản thân cảm thấy bất an lại sợ hãi. Cậu chỉ đối với một mình Lam Cẩn mới có phản ứng như vậy, nhưng những Omega đó lại phản ứng với tất cả pheromone của tất cả các Alpha. Dù là không bị các pheromone đó quấy nhiễu nhưng sau khi trưởng thành còn định kỳ tiến vào kỳ phát tình rắc rối, còn phải luôn đề phòng bị các Alpha khác thắt nút --!!

Thuốc giải trừ đánh dấu còn chưa thực sự được chính phủ thông qua bày bán công khai, nghe nói tác dụng phụ rất đáng sợ, cho nên cũng không có mấy ai dám đi thử.

Nếu như Omega bị đánh dấu vĩnh viễn thì đời này chỉ có thể thuộc về một mình Alpha đã đánh dấu cậu ấy, mặc kệ cậu ấy có đồng ý hay không?

Nhan Tịch: "....".

Thật không dễ dàng mà!

Cậu đồng cảm với những Omega như Dung Tước, rồi lại cảm thấy may mắn khi mình sinh ra một Beta bình thường. Tuy rằng bình thường nhưng lại có sự tự do của chính mình, sẽ không bị kỳ phát tình gây rắc rối, cũng sẽ không bị pheromone quấy nhiễu chi phối, càng sẽ không bị tạo kết thắt nút rồi thụ thai. Và sẽ không chỉ bị một người sở hữu --!!!

Chỉ là Nhan Tịch trăm triệu lần không ngờ tới, thân thể Beta mà cậu thầm cảm thấy may mắn thế nhưng một ngày kia lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

-

Thời tiết dần ấm lại, đồng thời mùa phân hóa đang đến gần.

Khoảng thời gian này, Nhan Tịch luôn trong tình trạng hơi sốt nhẹ, cả người luôn mơ màng.

Khó có được ngày cuối tuần không phải tăng ca, cậu chọn ở trong nhà vùi đầu ngủ nướng, ngủ suốt cả ngày đến chiều cuối cùng cũng có chút tinh thần.

Buổi trưa không ăn cơm, hiện tại đã có chút đói bụng. Dung Tước vẫn chăm chỉ tăng ca như cũ, trong nhà chỉ có một mình cậu, đang suy nghĩ xem có nên gọi đồ ăn ngoài không thì Dịch Nham Nhuệ gọi điện đến.

Nói anh ta mới từ nước ngoài trở về, khó có được ngày nghỉ cuối tuần rảnh rỗi không có công việc gì nên muốn gọi tất cả bạn bè năm đó cùng học đại học ra tụ tập.

Tuy rằng hai người đã vài tháng không gặp nhưng ở trên Wechat vẫn ngẫu nhiên nói chuyện phiếm đôi ba câu, từ những cuộc trò chuyện ngày thường và ảnh được Dịch Nham Nhuệ đăng trong vòng bạn bè, mà Nhan Tịch biết được nửa năm này anh ta vẫn luôn ở nước ngoài phát triển nghề phụ, bận vô cùng. Nay hiếm khi có dịp trở về nước một lần, bản thân Nhan Tịch thật sự không có lý do gì để từ chối.

Chẳng qua nghe Dịch Nham Nhuệ nói có gọi thêm bạn thời đại học tới, vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn nên trước tiên Nhan Tịch vẫn dò hỏi xem Lam Cẩn có tới không?

Kết quả là nhận được một màn oán giận của Dịch Nham Nhuệ, nói Lam Cẩn người đó bận rộn, cả ngày đều bay đến khắp nơi trên thế giới thì không tính, thời gian trước rõ ràng anh ta và hắn ở nước ngoài sống cùng một thành phố, bôn ba ở nước ngoài bấy lâu khó có dịp hai người cách gần nhau như vậy, mình mời cơm mà hắn chẳng lần nào tới. Lần này về nước khó lắm mới tổ chức một buổi cho bạn bè tụ tập, hắn cũng nói bản thân đang ở nơi khác nên căn bản không về kịp.

Nhan Tịch (≧❂◡❂≦): "Ừ, ừ".

Cậu triệt để an lòng khi biết Lam Cẩn không đến, rửa mặt mặc đồ xong thì đến điểm hẹn.

Thời đại học Nhan Tịch khá nổi tiếng, mà lần này Dịch Nham Nhuệ mời tới đều là bạn học cùng trường đại học thì phần lớn cậu đều có quen biết, thường giữa nhóm bạn cũ thì đều có nhiều đề tài để nói, cho nên bữa cơm này cậu ăn khá là vui vẻ.

Giữa lúc trò chuyện, Nhan Tịch vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là trực giác hay là trùng hợp, cậu vừa vặn nhìn thấy một chiếc siêu xe nổi bật đang chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn.

Nhan Tịch không hiểu sao nhìn thấy chiếc siêu xe đó rất quen thuộc.

Quả nhiên cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Lam Cẩn mặc âu phục màu đen, ngoại hình bắt mắt xuống xe.

Nhan Tịch 囧.

Cậu "Tạch" một phát từ trên ghế đứng lên.

Ai vậy?

Sao bảo không tới?

Sao bảo đang ở thành phố khác, căn bản không thể kịp tới?

Nhan Tịch cuống quýt hỏi Dịch Nham Nhuệ bên cạnh. "Nham Nhuệ, không phải cậu nói Lam Cẩn sẽ không đến sao?".

Dịch Nham Nhuệ đang bám theo bạn học nữ nói chuyện vui đùa, nghe thấy vậy thì nhếch môi cười, đắc ý nói. "Ồ, vừa lúc cậu ấy trở lại, nên em gọi tới luôn!".

Nhan Tịch: "....".

Thật là vừa đủ khéo!

So với Nhan Tịch đang mất tinh thần thì những người có mặt trên bàn cơm nghe thấy Lam Cẩn tới, trong nháy mắt càng có tinh thần.

Suy cho cùng, tuy bọn họ đều là bạn họ cùng trường nhưng sau khi tiến vào xã hội thì lấy thân phận và địa vị của Lam Cẩn, bọn họ rất ít cơ hội có thể tiếp xúc. Hiện tại có dịp cùng ngồi ăn cơm với nhau, mọi người đều rất chờ mong, mấy cô gái thậm chí còn lấy son phấn ra bắt đầu dặm lại.

Ai cũng chìm đắm trong sự hưng phấn vì sắp gặp được Lam Cẩn, cho nên không có ai chú ý đến sự khác lạ của Nhan Tịch.

Nhan Tịch lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, từng cùng ngồi ăn cơm với Lam Cẩn rất nhiều lần, cậu đương nhiên biết rõ tiếp xúc gần gũi như vậy cậu nhất định không cưỡng được. May mà cậu phát hiện kịp thời, hiện tại chuồn đi còn kịp!

Nhan Tịch cũng không muốn lén lút rời đi như vậy, nhưng trong tình cảnh này thì chẳng còn lựa chọn nào khác. Cậu đã không tiếp xúc với pheromone của Lam Cẩn trong một thời gian dài, nay nếu như lại ngửi thấy mùi pheromone của anh thì hậu quả cậu có thể nghĩ ra được rồi đấy!

Cậu không hề muốn trải nghiệm cảm giác cả cơ thể không thể khống chế được thêm một lần nào nữa.

Nhan Tịch vì né tránh Lam Cẩn nên lúc bước ra ngoài bước chân có phần vội vã, cho nên khi trước mặt có người thình lình xuất hiện, cậu muốn tránh cũng tránh không kịp.

Người đàn ông đó cao lớn cường tráng, hai người đụng vào nhau khiến cơ thể nhỏ bé của Nhan Tịch lảo đảo đứng không vững, lùi về phía sau.

Cậu ngã ngồi trên mặt đất, đầu bị đụng cũng ong ong một lúc lâu.

"Cậu không sao đó chứ?". Người đàn ông lạ mặt thấy mình vừa đụng ngã người ta thì vội vàng đỡ cậu dậy, vẻ mặt đầy áy náy. "Xin lỗi cậu, tôi đang mải nghe điện thoại nên không nhìn thấy cậu".

"Không sao, không sao đâu! Là tôi sơ ý...". Nhan Tịch được đỡ dậy, mỉm cười xua tay.

Cậu không sợ bị ngã!

Cậu chỉ sợ gặp phải Lam Cẩn mà thôi!

Sau khi đứng dậy vững vàng, Nhan Tịch chờ không nổi chân đã chạy đi.

Nhưng mắt cá dưới chân lại có cảm giác nhói đau, cậu vừa bước một bước lại suýt ngã xuống.