Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 15




Sau gáy bị Dịch Nham Nhuệ dùng sức vừa phải cắn xuống một cái, Nhan Tịch chỉ cảm thấy chỗ vừa bị cắn có chút đau đớn, cũng chỉ là cảm giác bình thường khi bị cắn mà thôi, ngoài ra không còn bất kỳ cảm giác nào khác. Tuyến thể cũng không có phản ứng, từ đầu đến cuối thậm chí một chút mùi pheromone của Dịch Nham Nhuệ cậu cũng không cảm giác được.

"Thế nào ạ? Anh có cảm giác gì không?". Dịch Nham Nhuệ không nghĩ tới lần đầu tiên mình đánh dấu người khác lại chính là bạn tốt của mình, trên gương mặt đẹp trai hơi ửng đỏ, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.

Nhan Tịch: "....".

Dịch Nham Nhuệ nhìn cậu: "....".

Nhan Tịch lắc đầu, sờ sờ chỗ bị cắn sau gáy, phía sau lưu lại một dấu răng nông. "Không có cảm giác gì! Cậu giải phóng pheromone rồi à?".

Dịch Nham Nhuệ đáp. "Em đã giải phóng pheromone như lời anh nói, còn giải phóng rất nhiều. Hiện tại trong nhà đều là mùi pheromone của em, là hương cam ạ! Anh không cảm thấy gì sao?".

Nhan Tịch gật đầu. "Anh không ngửi thấy gì hết cả".

Dịch Nham Nhuệ nghiền ngẫm. "Ngẫm lại cũng đúng, anh là Beta không có tuyến thể, vốn sẽ rất cảm nhận được pheromone. Cho dù em có cắn anh, muốn rót pheromone vào trong cơ thể anh thì anh cũng sẽ không thể nào giống như Omega bị đánh dấu được!".

Đề nghị của bác sĩ cũng chỉ là giả thiết, Nhan Tịch cũng biết tỉ lệ thành công xác suất rất nhỏ. Nhưng sau khi thực hiện thí nghiệm, phát hiện ra hóa ra nó vô dụng thì cũng khó tránh khỏi thất vọng.

Vừa nghĩ đến chuyện từ nay về sau cậu vẫn phải nghĩ hết biện pháp để tồn tại xung quanh Lam Cẩn, trong lòng Nhan Tịch nhịn không được mà dâng lên cảm giác buồn rầu.

Cõi lòng nặng trĩu tiễn Dịch Nham Nhuệ rời đi, đầu óc Nhan Tịch ong lên, còn chưa kịp bình ổn lại tâm trạng uể oải của mình thì chuông điện thoại đã vang lên.

Người gọi điện đến tất nhiên là thư ký của Lam Cẩn, cậu vừa bắt máy thì anh ta đã hỏi cây bút máy màu đen kia của Lam Cẩn có ở chỗ cậu không?

Nhan Tịch: "....".

Cậu không nghi ngờ tại sao thư ký của Lam Cẩn lại hỏi như vậy, cứ thành thật thừa nhận quả thật Lam Cẩn có để một cây bút màu đen ở chỗ cậu.

Thư ký nói cây bút kia là do một người bạn quan trọng của Lam Cẩn tặng, giá trị không nhỏ, có thể phiền cậu trả lại được không?

Nhan Tịch vốn không phải là người thích chiếm đồ của người khác, tuy rằng lúc trước chính Lam Cẩn mở miệng nói không cần trả lại, nhưng nếu nay người ta đã mở miệng đòi rồi thì cậu cũng không có đạo lý nào mà mặt dày không trả được.

Dù sao cậu cũng có thể chắc chắn rằng Lam Cẩn biết mình dùng cây bút kia để làm gì, chỉ cần hắn không ghét bỏ thì chính cậu cũng không có gì để nói.

Buổi chiều cũng không có việc gì, vậy nên thuận tiện đường chạy xe điện đến đưa cho hắn.

Nghe thấy Nhan Tịch muốn tới đưa bút, thư ký ở đầu dây bên kia suýt thì mừng rớt nước mắt, nói cho cậu địa chỉ của Lam Cẩn lúc này, còn không quên dặn cậu nhanh chóng mang tới.

Sau khi mở tất cả cửa sổ trong nhà, Nhan Tịch đội mũ bảo hiểm lái xe điện ra khỏi nhà.

Vị trí mà thư ký nói hơi lạ, Nhan Tịch đoán đó là nơi ở của Lam Cẩn.

Sau khi chuyển hướng ra ngoại thành không xa, Nhan Tịch dễ dàng nhìn thấy một tòa nhà cổ xưa đồ sộ từ xa.

Phóng xe đến gần thì nhìn thấy trên đỉnh cổng lớn uy nghiêm tráng lệ treo một tấm biển lớn, bốn phía nạm viền vàng, trên đó khắc mấy chữ vàng bắt mắt "Lam gia".

Lam gia rất có danh tiếng ở địa phương, chẳng những bởi vì nơi này hoàn toàn mô phỏng kiến trúc ở thời kỳ cổ đại, mà còn vì công chiếm diện tích vô cùng to lớn và rộng rãi, trình độ trang trí xa hoa kia có thể sánh ngang với vương phủ thời cổ đại.

Nhan Tịch tuy chưa từng tận mắt nhìn qua, nhưng ít nhiều cũng từng nghe nói qua. Hôm nay nhìn thấy hàng thật giá thật trước mắt, chỉ cảm thấy thán phục không thôi. Tường đen, cổng đỏ, đình đài, phòng ốc kia quả thật giống như điểm du lịch nổi tiếng. Rất khó tưởng tượng kiến trúc khí phái tráng lệ như vậy lại thuộc về sở hữu cá nhân.

Nói với bảo vệ ngoài cửa, bảo vệ lập tức liên lạc qua bộ đàm với người trong phủ. Không lâu sau, Nhan Tịch thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc như quản gia, lái xe đạp điện ra tới.

Người đàn ông trung niên kia xuống xe, lễ phép lại khách khí, hơi cúi đầu về phía Nhan Tịch. "Xin chào cậu Nhan, tôi là quản gia của Lam gia, đã làm phiền ngại tự đưa bút đến rồi!".

Nhan Tịch vội vàng nói. "Ngài không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ là thuận đường nên mang tới mà thôi".

Khó có dịp gặp được một người khách khí lại quan trọng lễ nghĩa như vậy, cậu rõ ràng có chút ngại ngùng, vội vàng lấy cây bút từ trong túi xách ra, muốn đưa cho quản gia.

Quản gia cũng không nhận, ngược lại tươi cười mời Nhan Tịch lên xe. "Cây bút này rất quan trọng, những người hầu chúng ta không tiện nhận lấy nó, vẫn là nhờ ngài tận tay đưa cho cậu chủ nhà chúng tôi".

Nhan Tịch: "....".

Nếu biết nó được dùng để làm gì lúc trước thì liệu ngài quản gia đây có nghĩ như vậy nữa không?

Nhan Tịch mơ hồ bị đẩy lên xe điện của quản gia, trên đường xe di chuyển cậu không nhịn được sự tò mò mà nhìn xung quanh. Nhưng trong tầm mắt chỉ thấy những cây cổ thụ cao rợp trời, hành lang dài bất tận trang trọng lại thêm phần uy nghiêm, ngọc ngà châu báu lấp lánh khiến trong lòng cậu cảm thán, đây chính là thế giới của tài phiệt!

Quả nhiên những người bình thường như bọn họ, không thể tưởng tượng được đâu!

Phải mất một lúc xe điện mới dừng lại trước một tứ hợp viện, Nhan Tịch được quản gia dẫn đến chính viện, không biết tại sao cậu lại có cảm giác sắp được bái kiến vương gia.

Quản gia cung kính mời Nhan Tịch vào phòng, vừa bước vào Nhan Tịch đã ngửi thấy mùi pheromone chỉ thuộc về Lam Cẩn. Sau đó đập vào mắt cậu là đồ trang trí xa hoa và nội thất cực kỳ cao cấp, ẩn theo phong cách Trung hoa cổ đại còn mang theo phong cách hiện đại. Phía sau phòng khách đơn giản mà xa xỉ là bình phong bằng gỗ khắc hình hoa lê, dùng ngăn cách phòng ngoài và giường ngủ lớn khiến nó đặc biệt nổi bật.

Đây hiển nhiên là phòng khách hàng ngày của Lam Cẩn.

Thảo nào, so với văn phòng làm việc ở Lam thị thì gian phòng lớn rộng rãi này chứa đầy mùi hổ phách tinh khiết lạnh thấu xương nồng đậm hơn rất nhiều.

"Có thể là cậu chủ nhà chúng tôi đang bận, lát nữa là sẽ ra. Phiền cậu Nhan chờ một chút". Quản gia thuần thục rót cho Nhan Tịch một chén trà.

Nhan Tịch vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy, trà rất thơm nhưng ở trong căn phòng đầy mùi hổ phách làm cậu đứng ngồi không yên.

Ban đầu Nhan Tịch cứ nghĩ quản gia sẽ đưa cậu đến phòng khách tiền viện, hay đại loại như thư phòng gì đó nhưng không ngờ trực tiếp lại là viện riêng của Lam Cẩn. Nơi này toàn mùi hương của hắn làm cậu có chút chịu không nổi, đành mò khẩu trang N95 ra đeo lên mặt xong mới thấy hơi yên tâm.

Nhưng Nhan Tịch hiểu rõ một điều, đã hơn nửa tháng cậu không tiếp xúc với pheromone của đối phương, cho dù cậu có đeo bao nhiêu lớp khẩu trang thì có lẽ cũng không kiên trì được bao lâu.

Không biết Lam Cẩn bao lâu thì mới xong việc, cậu không muốn ở lại nơi như thế này quá lâu. Vì thế Nhan Tịch lấy cây bút ra đặt lên bàn trà, rồi đứng lên nói với quản gia bên cạnh. "Lam tổng bận như vậy thì tôi không nên ở chỗ này quấy rầy anh ấy thêm nữa! Tôi đặt cây bút ở chỗ này, phiền bác chờ anh ấy ra thì giúp tôi chuyển lời cho anh ấy nhé".

"Hay là cậu Nhan vẫn nên chờ một chút đi, tôi đã dặn người làm chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho cậu rồi!." Quản gia kiên trì muốn Nhan Tịch ở lại.

"Thật sự không cần đâu!". Nhan Tịch từ chối.

Cậu chỉ là tới đưa trả cây bút, làm sao có thể không biết xấu hổ mà ở chỗ người ta phiền ăn phiền uống nữa. Huống chi còn ở trong phòng riêng của Lam Cẩn, một người ghét cay ghét đắng Beta nam kia chứ.

"Cậu Nhan à ——!". Quản gia còn muốn nói cái gì đó thì cửa phòng ngủ bỗng mở ra.

Lam Cẩn vừa tắm rửa xong, cơ thể mang theo hơi nước đi ra.

Quản gia nhìn thấy người ra tới thì biểu cảm như mừng đến suýt khóc.

Xém chút việc làm cũng không giữ nổi rồi!

Quý nhân phù trợ a!

Bởi vì vừa tắm xong đang mặc áo choàng tắm, cho nên Lam Cẩn để lộ ra một mảng lớn da thịt cường tráng trắng nõn trước ngực, vừa nhìn là đã thấy không cùng một đẳng cấp với Nhan Tịch gầy yếu. Bên trên lồng ngực kia còn mấy giọt nước chưa khô đọng lại, men theo cơ bắp rắn chắc chảy xuôi xuống phía dưới, cuối cùng biến mất trong áo tắm.

Nhan Tịch: "....".

Chết mạ tôi rồi!

Túi hương di động này còn nguy hiểm hơn cả anh túc loại một!

Lúc này Lam Cẩn không đeo kính, đôi mắt màu xám cao quý như bảo thạch của hắn càng thêm sáng ngời, mái tóc ngắn hơi ẩm ướt rũ ở trước trán, trong nháy mắt tạo cho người ta cảm giảm giác người nhỏ đi vài tuổi.

Đứng trước một Lam Cẩn như bây giờ, Nhan Tịch bất giác liên tưởng tới cảnh tượng cách đây bốn năm về trước mình từng đi tìm đối phương. Khi đó, hình như người đàn ông này cũng vừa mới tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.

Lam Cẩn im lặng nhìn hai người đang đứng, nói với quản gia. "Bác đi ra ngoài trước đi".

"Dạ, thưa cậu chủ!". Quản gia lên tiếng, không quên lễ phép gật gật đầu với Nhan Tịch. Xong đó, ông lão hơn sáu mươi nhấc chân lên, như một cơn gió ba chân bốn cẳng ——  chạy mất!

Còn không quên đóng cửa lại!

Nhan Tịch: "....".

Cậu theo bản năng nuốt nước bọt, vươn tay chỉ cây bút trên bàn trà. "Lam tổng, tôi trả lại cây bút cho cậu. Yên tâm, tôi đã rửa sạch sẽ! Cậu không cần ngại đâu!".

Lam Cẩn nhìn cũng chẳng thèm nhìn cây bút kia một cái, ánh mắt màu xám nhìn chằm chằm người đang đeo khẩu trang trước mặt, lông mày rậm không khỏi nhíu lại, sắc mặt trong nháy mắt hoàn toàn tối tăm. "Trên người em là mùi gì thế? Hôi chết đi được!".

Nhan Tịch: "....".

Mẹ nó!

Mấy tên tài phiệt này có sở thích chê bai người thiệt đó!

Vừa gặp đã chê!

Không biết có phải hiện tại Lam Cẩn không đeo kính hay không, nên cảm xúc được hắn che giấu ngày thường đều hiển hiện ra rất rõ ràng. Mà Nhan ——bình thường thần kinh thô, nay bỗng nhiên trở lên nhạy bén —— Tịch cảm thấy đôi mắt xinh đẹp kia nhìn mình đầy sắc bén. Trên người hắn tỏa ra mùi pheromone xen lẫn cả khí thế áp bức khiến cậu hoảng sợ!

Cho tới bây giờ, cảm giác mà Lam Cẩn mang tới cho người ta là sâu không lường được. Ngày thường, không cần biết là vui vẻ hay tức giận, khóe miệng đều lộ ra ý cười nhàn nhạt. Bề ngoài hệt như mưa phùn vậy, khiến người không nắm bắt được thứ gì. Thế nhưng —— bây giờ hắn lại lạnh mặt, dường như tâm tình không tốt đến mức hắn cũng lười ngụy trang. Bộ dáng không cảm xúc kia càng làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm cực kỳ!

"Người ta" ở đây chắc chắn là Nhan Tịch đáng thương!

Cậu âm thầm thở dài trong lòng.

Quả nhiên Lam Cẩn rất chán ghét cậu!

Rồi lại không biết tại sao bản thân mình lại than thở vì chuyện này?

Không biết có phải do pheromone của Lam Cẩn quá ép người hay không, mà Nhan Tịch đã thoát khỏi cảm giác buồn bực chán nản, cơ thể cậu bắt đầu từ từ run rẩy. "À,... có thể là do... tôi tự lái xe điện đến đây, cho nên đổ mồ hôi! Bây giờ bút cũng trả lại chỗ anh rồi, tôi đi trước".

Dứt lời, Nhan Tịch xoay người. Ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa phòng đang đóng chặt, nhưng đôi chân mềm nhũn của cậu còn chưa bước được mấy bước thì sau gáy đã bị một bàn tay lớn bóp chặt.

Nhan Tịch: "A——!".

Bàn tay đang bóp chặt lấy gáy cậu kia, vừa mạnh mẽ vừa hữu lực khiến Nhan Tịch trong phút chốc không động đậy được.

Cơ thể nóng rực tản ra mùi hương hổ phách nồng đậm của Lam Cẩn từ phía sau tiến tới, sau đó giống như một con thú ăn thịt cỡ lớn lười biếng cúi xuống ngửi cổ cậu. "Là pheromone của Alpha!".

Ngay sau đó, Nhan Tịch nghe thấy Lam Cẩn dùng thanh giọng trầm khàn làm cho người ta sởn tóc gáy thì thầm ở bên tai cậu. "Vì sao trên người Tịch Tịch đều là mùi của Alpha khác thế hả?".

Lúc nói chuyện Lam Cẩn phả hơi nóng lên tai Nhan Tịch, cộng thêm cảm giác áp bức từ pheromone đã lập tức kích thích lông tơ sau lưng cậu dựng đứng hết cả lên, cuống quýt trốn thoát khỏi bàn tay đối phương đang nắm chặt gáy cậu ra, đưa đôi mắt to cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Cậu không biết tại sao thoạt nhìn tâm trạng Lam Cẩn không tốt lắm, bản năng khiến cậu nhận ra sự nguy hiểm không nói nên lời, trong lòng hơi hoảng loạn.

Đã bị đối phương lấy làm giá trút giận một lần, cậu đây còn nhớ đấy!

Đôi mắt màu xanh xám của Lam Cẩn lóe lên ánh sáng khác thường, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương nhìn chằm chằm người con trai trước mặt. Tính chiếm hữu của Alpha rất mạnh, tuy Nhan Tịch là Beta nhưng đã từng bị hắn đánh dấu, trong cơ thể có pheromone của hắn nên chỉ có thể có phản ứng với pheromone của hắn và sẽ chỉ bị mình hắn trêu đến phát tình. Hắn đã mặc định việc trên người cậu chỉ có mỗi pheromone của hắn thôi là lẽ đương nhiên!

Thấy Nhan Tịch không nói gì mà chỉ lo lắng đề phòng nhìn mình, hắn liền lặp lại lần nữa. "Tịch Tịch vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao trên người em lại có pheromone của Alpha khác? Hửm?".

Nhan Tịch không hiểu tại sao Lam Cẩn đột nhiên lại băn khoăn mãi vấn đề này, theo người đàn ông trước mặt đến gần mùi hương pheromone trong không khí đã trở lên vô cùng nồng đậm, xuyên thẳng qua lớp khẩu trang N95 xộc thẳng vào mũi miệng cậu.

Cơ thể vốn đang dần sinh ra đề kháng với pheromone của đối phương, nay lại bắt đầu lờ mờ nổi lên phản ứng. Cậu vội vã muốn chạy khỏi nơi này, nhưng hiển nhiên cậu biết rằng nếu không nói rõ ràng thì người đàn ông này sẽ không để cho cậu đi.

Cậu đưa tay che mũi cách lớp khẩu trang bên ngoài, cố gắng ngăn trở pheromone đang xâm nhập vào cơ thể, thân thể run rẩy có hơi khó khăn mà giải thích. "Tôi đi khám... Bác sĩ nói có hai cách có thể cải thiện thể chất hiện tại của tôi. Một là... xin nhiều pheromone của anh hơn nữa, đương nhiên điều này không thể nào! Hai là có thể thử tìm một Alpha khác, dùng pheromone của người đó thay thế pheromone của anh lưu lại trong cơ thể tôi, nếu mà thành công thì tôi sẽ không có phản ứng với pheromone của anh nữa! Cho nên —— tôi đi tìm Dịch Nham Nhuệ, nhờ cậu ấy đánh dấu mình, rót pheromone của Alpha vào cơ thể...".

Nhan Tịch chưa nói dứt câu, đột nhiên cậu cảm nhận được pheromone của Lam Cẩn mang theo cảm giác cắn nuốt đáng sợ ập vào người cậu. Cậu phải cố gắng gượng dựa cả người và đôi chân đến mức mềm nhũn của mình vào tường, thì mới tránh được tình trạng ngã xuống trước mặt người đàn ông này. Nhưng cho dù là vậy thì cơ thể cậu vẫn không tránh khỏi sự run rẩy và nổi lên phản ứng.

Mẹ nó!

Đã nói lý do rồi mà sao pheromone còn đáng sợ hơn thế này?