Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 13




"Đợi chút đã!". Lam Cẩn gọi người đàn ông đó lại, hơi rũ mắt nhìn lướt qua chén rượu mà gã ta đẩy tới trước mặt Nhan Tịch trước đó. "Mang theo thứ này đi đi!".

"À, vâng vâng!". Người đàn ông cuống quýt vươn hai tay ra lấy chén rượu kia, nhưng lại bị Lam Cẩn nhanh tay hơn cầm lấy. Sau đó, tay hắn giơ lên đổ cả chén rượu lên đầu người đàn ông đó.

Rượu đỏ tươi từ đỉnh đầu người kia chảy xuống mặt, rồi quần áo. Cả người nhìn qua đã thấy vô cùng nhếch nhác. Nhưng ở trước mặt người cường thế, với sự tồn tại lớn mạnh như vậy thì gã có dám giận cũng không dám nói, thậm chí còn tươi cười phụ họa rồi mới xám xịt mặt mày rời đi.

Lam Cẩn trầm mặt nhìn thoáng qua phương hướng gã rời đi, hắn quay đầu nhìn vào trong góc tối của quán bar, im lặng đưa ra mệnh lệnh bằng ánh mắt. Sau đó, mới xoay người ngồi xuống vị trí gã đàn ông ban nãy vừa mới ngồi.

Nhan Tịch: "....". 

Dịch Nham Nhuệ cũng ngồi xuống, thoáng nhìn Lam Cẩn và Nhan Tịch cùng ngồi một chỗ trên sofa đối diện, anh cười nói. "May mà A Cẩn có mặt ở đây, nếu không người nọ có khi cũng không dễ dàng bị đuổi đi như vậy đâu!". Sau đó lại nói tiếp. "Loại người ỷ vào sức mạnh của bản thân mà động tay động chân với người khác là đáng ghét nhất, thật sự cậu không nên thả hắn đi dễ dàng như vậy!".

Cánh tay Lam Cẩn tùy ý gác lên lưng sofa, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt Nhan Tịch có chút đỏ hồng. Lười biếng cười, nhẹ nhàng nói. "Cậu yên tâm, về sau hắn cũng không thể động tay động chân với người khác được nữa!".

Lam Cẩn nói gì Nhan Tịch nghe cũng không hiểu, bởi vì lúc này cậu đang chịu ảnh hưởng của rượu cộng thêm mùi hương hổ phách, khiến cho đầu óc cậu bắt đầu choáng váng, toàn thân trở lên căng thẳng. Cậu cố gắng hít sâu vài lần, muốn làm giảm đi sự khô nóng trong cơ thể nhưng dường như không có chút tác dụng, nhiệt độ trên người không hề dịu đi chút nào.

Bản thân cậu vì chuyện mượn áo khoác và bút bi của Lam Cẩn, nên mỗi khi đối diện với hắn là cậu lại cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu tính toán nhẫn nhịn thêm vài phút rồi mượn cớ rời đi trước.

Nhưng hình như Lam Cẩn đã phát hiện ra ý đồ muốn đánh bài chuồn của cậu, vì thế hắn đành thu lại pheromone trên người mình một chút, nhằm khiến cậu phần nào đó thoải mái hơn.

Vốn bản thân Lam Cẩn đã có ngoại hình vô cùng bắt mắt, cộng thêm việc vừa rồi thì không thể nghi ngờ gì khi hắn trở thành tiêu điểm của quán bar. Tuy rằng hắn cũng đã thu lại pheromone của mình, nhưng vừa rồi tất cả Alpha và Omega có mặt cũng đã cảm nhận được pheromone cường thế cấp bậc cao nhất rồi.

Phong thái của Lam Cẩn, bất cứ ai vừa nhìn cũng đã biết hắn không phải là người tầm thường, một Alpha vừa đẹp trai vừa cường tráng lại ưu tú như vậy, làm sao không có ai ngưỡng mộ cho được? Huống chi lúc này bên cạnh hắn chỉ có một Beta bình thường, dù xinh đẹp đấy nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt. Điều này làm các Omega có mặt ở đây, nóng lòng muốn thử vận may.

Thậm chí có một số Omega táo bạo đã hào hứng phát ra pheromone của riêng mình, nhằm quyến rũ Lam Cẩn.

Chẳng mấy chốc, cả quán bar tràn ngập đủ loại mùi hương của pheromone của Omega, quả thực muốn dụ dỗ các Alpha ở đây phát tình tại chỗ.

Tuy Dịch Nham Nhuệ là Alpha cấp thấp nhưng pheromone Omega nồng đậm như vậy thì không lý nào anh ta không thể ngửi thấy được, anh lập tức hơi nhíu mày nói với Lam Cẩn. "Những Omega kia thật sự đã phát điên rồi! Trong hoàn cảnh thế này mà lại tự tiện phát ra pheromone, bọn họ không sợ những Alpha ở đây không kiềm chế được mà kéo ra ngoài tấn công à?".

Dừng một chút anh ta lại nói tiếp. "Quả nhiên so với bọn họ Beta vẫn là tốt hơn, ít nhất người ta sẽ không phóng ra mấy loại mùi pheromone lộn xộn kia!".

Lam Cẩn cầm ly rượu dựng người dậy, khẽ cười nói. "Beta thì có gì tốt, nhạt nhẽo vô vị!".

Dịch Nham Nhuệ nhấp một ngụm rượu, cười đáp. "Đúng rồi, suýt chút nữa thì tôi quên mất trước giờ cậu luôn ghét Beta mà!".

Vừa nói xong thì anh ta lại nhớ đến Nhan Tịch đang ngồi cạnh Lam Cẩn là Beta nam, Dịch Nham Nhuệ lập tức thấy xấu hổ vì lời mình vừa nói ra, vội vàng giải thích. "Tịch Tịch, anh cũng biết không phải bọn em có ý đó đâu, không phải Beta nam nào Lam Cẩn cũng ghét hết. Cậu ta chỉ ghét Beta nam nào mặt dày dùng đủ lý do để tiếp cận cậu ta thôi!".

Nhan Tịch: "....".

Tôi có cần cảm ơn hai người không?

"Anh biết không? Thời đi học có một Beta nam theo đuổi Lam Cẩn cực kỳ thái quá luôn! Cậu ta dám nói dối mình bị bệnh nan y, chỉ có t/inh d/ịch của Lam Cẩn mới có thể chữa khỏi được bệnh cho cậu ta. Anh nói xem có phải rất buồn cười hay không?".

Khóe miệng Nhan Tịch giật giật.

Người đó không những buồn cười mà còn mắt mù!

Lam Cẩn tốt đến như vậy sao?

Mặc dù suy nghĩ như vậy, lại biết người mà Dịch Nham Nhuệ nhắc đến không phải mình, nhưng Nhan Tịch theo bản năng vẫn hơi bối rối không biết nói gì để đáp lại lời Dịch Nham Nhuệ thì Lam Cẩn ở bên khẽ nghiêng đầu nhìn sườn mặt đỏ bừng và hai lỗ tai cũng đã đỏ lên của cậu. "Sao vậy? Em say rồi à?".

Nhan Tịch không ngừng ho khan. "Ờ, ừm... Vâng! Có thể là do tác dụng của rượu đến chậm, nên tôi thấy ngà ngà say rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép đi trước!".

Dịch Nham Nhuệ vội vàng nói. "Ơ kìa, bây giờ mới có mấy giờ cơ chứ? Anh nhìn A Cẩn người ta vừa mới tới đây, khó lắm mới có dịp bạn bè cũ gặp nhau thế này, hay là —— anh ở lại chơi tí nữa đi ha!".

Thiếu điều nói trắng ra: không có anh ngồi đây, em và Lam Cẩn thì có gì mà nói!

Còn Nhan Tịch cạn lời vì sự nhiệt tình của Dịch Nham Nhuệ.

Nhưng bởi vì chột dạ lại sợ Dịch Nham Nhuệ hiểu lầm mình là một Beta mà đang có ý định tiếp cận Lam Cẩn, nên cậu nhếch miệng khẽ cười nói. "Không được đâu! Vốn anh và Lam tổng không quen thuộc lắm, hai người các em chơi với nhau là được rồi!".

Nói xong, cậu cũng không đưa mắt nhìn Lam Cẩn bên cạnh lấy một cái, muốn rời đi ngay.

Ai ngờ Lam Cẩn cũng lập tức đứng lên cùng cậu, cậu chỉ thấy khóe miệng hắn mang theo một nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý gì đó. "Em uống rượu, để tôi cho tài xế đưa em về".

Mẹ nó!

Sao mùi pheromone của tên này lại nồng lên rồi!

Nhan Tịch im hơi lặng tiếng, rụt cổ lại, lùi về phía sau vài bước tạo khoảng cách. Nhịn xuống cảm giác cả cơ thể đang phát run, nói. "Không cần đâu, tôi tự bắt xe về nhà được!".

Bản thân cậu đã uống rượu, vốn dĩ khả năng tự chủ hành vi đã giảm đi. Bây giờ mà còn ngồi trên xe của Lam Cẩn, không gian kín toàn mùi pheromone của hắn thì không biết cậu còn làm ra chuyện không thể khống chế gì nữa!

Tốt hơn hết nên né xa hắn ra!

Lam Cẩn thấy cậu kiên quyết cũng không kiên trì, hắn lấy ra bao thuốc rồi nói. "Vậy tôi đưa em ra đến cửa, thuận tiện hút một điếu thuốc".

Nhan Tịch cũng không tiện từ chối nữa, nếu còn đưa đẩy thì thành ra người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cậu làm kiêu.

Dịch Nham Nhuệ im lặng mỉm cười nhìn hai người Nhan Tịch nãy giờ.

Hai người ra đến cửa, Lam Cẩn thuần thục lấy điếu thuốc ra, quay đầu nhìn Nhan Tịch bên cạnh chờ xe vừa đặt một cái. "Em có hút không?".

Nhan Tịch lắc đầu. "Không".

Lam Cẩn hít một hơi thuốc, khói trắng lượn lờ làm cho đôi mắt hắn hơi híp lại. Hắn nhìn Nhan Tịch hơi cúi đầu nghiêng mặt, đối phương vừa ra khỏi quán bar liền theo thói quen mà đeo lên khẩu trang, cho nên hiện tại hắn nhìn không rõ vẻ mặt thực sự của cậu. Nhưng đổi lại hắn vẫn nhìn thấy hai lỗ tai phiếm hồng của cậu. Lấp sau mắt kính, con ngươi màu xám dưới ánh đèn nhiều màu sắc của cửa quán bar lóe lên ánh sáng trong suốt. "Lỗ tai cũng đỏ lên rồi! Vừa nãy tôi giải phóng pheromone áp chế tên Alpha kia, làm em khó chịu à?".

Nhan Tịch đưa tay lên bóp gọng khẩu trang trên sống mũi, cũng không nhìn Lam Cẩn. "Anh thu hồi rất kịp thời, cho nên tôi vẫn có thể chịu đựng được".

Lam Cẩn như không hài lòng với thái độ đó của Nhan Tịch, rõ ràng đối phương ngửi thấy mùi pheromone của hắn khiến hai chân cũng mềm nhũn ra, nhưng bây giờ lại giả bộ tỏ vẻ xa cách. Nghĩ vậy, thân thể cao lớn của hắn hơi nghiêng tựa vào người Nhan Tịch.

Nhan Tịch: "....".

Cậu chỉ kịp cảm thấy trên vai trái hơi nặng, sau đó trong mùi khói thuốc có mùi hổ phách nhẹ nhàng đập thẳng vào mặt.

Tuy rằng Nhan Tịch có đeo khẩu trang nhưng vẫn bị sặc đến ho khan, cậu đành phải bỏ khẩu trang ra hít lấy hít để không khí. Nào ngờ mùi hương hổ phách trong không khí còn nồng đậm hơn rất nhiều, cậu có chút tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh. "Anh làm gì vậy?".

Lam Cẩn cười khẽ. "Giờ thì em chịu nhìn tôi rồi à?".

Nhan Tịch chỉ cảm thấy người đàn ông này vừa khó hiểu vừa phiền muốn chết đi được!

Chợt nghe Lam Cẩn nói tiếp. "Em yên tâm đi, tuy rằng tôi quả thật rất ghét Beta nam, nhưng dù sao chúng ta cũng là sinh viên cùng một trường đại học, em lại u mê pheromone của tôi đến như vậy, tôi sẽ không mặc kệ em!".

Nhan Tịch mở to hai mắt 囧.

Không, anh hãy cứ mặc kệ tôi đi!

Dừng một chút, Lam Cẩn nhướng mày mang theo ý cười nói. "Em xem, tôi suy nghĩ cho em như vậy. Em phải cảm kích tôi, cẩn thận suy nghĩ làm cách nào báo đáp tôi đó, biết chưa?".

Lần đầu Nhan Tịch hiểu thế nào là "ép mua ép bán"!

Trong lúc bất ngờ cậu phản ứng không kịp, không nghĩ tới người không thiếu thứ gì như Lam Cẩn lại mặt dày đến mức đòi một quỷ nghèo như cậu báo đáp, theo bản năng cậu buột miệng hỏi. "Thế anh... Anh muốn tôi báo đáp như thế nào?".

Hỏi xong, cậu thật muốn vả cho cái miệng của mình hai cái!

Lam Cẩn dập điếu thuốc trong tay, sau đó thân trên cao lớn của hắn hơi cúi về phía Nhan Tịch. "Ít nhất mỗi lần gặp tôi thì em phải cười với tôi một cái!".

Trẻ con!

Ấu trĩ!

Nhìn Nhan Tịch mở to hai mắt kinh ngạc vô cùng, Lam Cẩn cười khẽ bổ sung. "Trong ảnh chụp chung của Dịch Nham Nhuệ không phải em cười rất ngọt ngào, rất vui vẻ sao? Vì sao nhìn thấy tôi thì lại không cười nữa? Tôi rất đáng sợ sao? Hả?".

Nhìn gương mặt đẹp trai của Lam Cẩn đột nhiên phóng đại kề sát với mình, mặt Nhan Tịch trong nháy mắt càng đỏ thêm.

Không biết nguyên nhân là do pheromone của đối phương hay là vì nguyên nhân gì khác, mà trái tim cậu không tự chủ được đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên, đứng đơ cả buổi không biết nên nói cái gì.

Đúng lúc này, trên đường vang lên tiếng còi xe. Nhan Tịch giật mình, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cuống quýt lui về phía sau vài bước. Nhìn thoáng qua thì thấy là taxi mình vừa gọi khi nãy đã đến.

Trong đầu cậu hoảng loạn lộn xộn, quay đầu nhìn Lam Cẩn một cái, nói một tiếng tạm biệt rồi vội vàng lên xe.

Lam Cẩn nhìn theo chiếc taxi rời đi, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt nãy giờ lập tức hạ xuống. "Lần sau còn chụp ảnh cùng người đàn ông khác, còn đi quán bar với người đàn ông khác...".

Nửa câu cuối còn lại hắn nói rất khẽ rất khẽ, đến mức nếu có người đứng kế bên chắc cũng không nghe được hắn đang nói gì.

Sau khi trở về, Nhan Tịch vẫn canh cánh về cuộc trò chuyện mà Dịch Nham Nhuệ và Lam Cẩn nói ở quán bar, cẩn thận ngẫm lại nếu cứ tiếp tục như vậy quả thật không được.

Lam Cẩn ghét nhất là Beta nam, nhưng một Beta nam như mình lại có thể ngửi được mùi pheromone của đối phương, rồi có phản ứng. Như vậy thì khác gì Omega phát tình! Việc đó chẳng những khiến cậu lộ ra dáng vẻ xấu xí, mà còn khiến bản thân cậu không thể chống đỡ được sự hấp dẫn đi đòi hỏi pheromone của hắn. Gương mặt kia —— tự mình tưởng tượng còn thấy ghét bỏ, huống chi là Lam Cẩn vốn không thích Beta. Tuy rằng hắn không nói ra, nhưng có lẽ trong lòng hắn luôn nghĩ cậu là một người vừa ghê tởm vừa buồn cười.

Mình không phải là loại người da mặt dày này, không có khả năng chịu sự chán ghét của người khác mà còn giả bộ tỏ ra tâm trạng vui vẻ thoải mái được!

Ngày đó Lam Cẩn nói muốn cậu báo đáp hắn, nhưng cậu thì có gì có thể báo đáp hắn đây? Tất cả tiền tiết kiệm của cậu cộng lại, có khi còn không bằng giá của một chiếc cà vạt hắn tiện tay đang dùng. Muốn tiền không tiền, muốn thế không thế, cậu còn là một Beta nam khiến người ta chán ghét mà thôi!

Cẩn thận nhớ lại lời Lam Cẩn đã nói lúc ở trước cửa quán bar, có lẽ đối phương chỉ có ý muốn nhắc nhở mình, cẩn thận kiểm điểm lại bản thân xem, người có địa vị như hắn giúp đỡ cậu chắc chắn sẽ chẳng có tí lợi ích hay báo đáp nào. Chỉ lãng phí thời gian và công sức không cần thiết!

Nếu mình cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ biến thành cái loại không biết xấu hổ, được một tấc muốn tiến một thước.

Cậu năm nay hai mươi sáu tuổi, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ ngờ nghệch như vậy. Nhất định phải để cho người ta lên tiếng châm chọc khiêu khích một lần mới có thể tỉnh ngộ, nghĩ như vậy làm Nhan Tịch xấu hổ không thôi.

Trong lòng cậu thầm tính toán, hạng mục của Lam thị và công ty đã đi vào quỹ đạo, có văn kiện cần ký tên và xác nhận thì cũng sẽ do trợ lý đặc biệt tự mình đưa đến trước mặt Lam Cẩn, còn Lam Cẩn cũng sẽ rất ít khi tới công ty bọn họ. Thế nên —— chỉ cần cậu từ chức chức vụ trợ lý đặc biệt này thì chắc sẽ không chạm mặt Lam Cẩn nữa đâu!

Tuy rằng rất tiếc số tiền lương vừa tăng lên cách đây không lâu, nay đã phải giảm xuống. Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ phải làm mà!

Cậu nói với Tổng giám đốc suy nghĩ của mình, lúc đầu Tổng giám đốc không đồng ý, cho nên Nhan Tịch chỉ còn cách nói ra chuyện Lam Cẩn không thích Beta nam cho ông nghe.

Tổng giám đốc vừa nghe lý do này thì vội vàng gọi vài cuộc điện thoại xác minh, sau khi nhận được vài câu trả lời khẳng định thì ông cũng không dám xem thường nữa. Lam tổng là người thâm sâu khó dò, rất khó có người có thể hiểu được ý nghĩ chân chính trong lòng người đó, cho dù có vui buồn thì cũng chẳng lộ ra ngoài mặt. Có thể trong lòng Lam tổng ta đã vô cùng bất mãn, nhưng bề ngoài vẫn mang theo một dáng vẻ bình tĩnh thong dong.

Nếu đã biết được chuyện này thì ban lãnh đạo công ty KL cũng không dám đánh cược, Tổng giám đốc suy nghĩ nhiều lần, sau đó đồng ý với đề nghị của Nhan Tịch.

May là chức vị trợ lý đặc biệt này lương nhiều, còn có cơ hội tiếp xúc với các lãnh đạo cốt cán, cho nên có rất nhiều người nhòm ngó. Nay Nhan Tịch không muốn làm thì sẽ có rất nhiều người tranh nhau làm.