Cưỡng Cầu Hạnh Phúc: Lục Tổng Muốn Quay Lại Với Vợ

Chương 70: Mang thai




Từ ngày hôm đó trở đi Lục Tần Phàm và Diệp Vân Ánh rất ít gặp nhau, anh rất muốn gặp cô để xin lỗi nhưng không thể gặp được thời gian cứ vậy trôi qua đến tháng thứ 3.

Diệp Vân Ánh hôm nay cùng Diệp Linh Nhược đi đến bệnh viện khám sức khoẻ, nói là khám sức khoẻ nhưng thật ra là đi khám khoa sản. Bởi Diệp Linh Nhược thấy trong người không khoẻ kinh nguyệt tháng này lại chưa đến nên đến khám.

“ Sao chị không bảo Trác Viễn, anh ấy đi cùng chị!"

“ Chồng chị anh ấy bận không thể đi được, với lại đây mới là nghi ngờ chưa chắc là thật!"

Hai chị em ngồi ở bên ngoài để chờ số đến lượt, chuẩn bị đến thì Diệp Linh Nhược lại đi vệ sinh khi đi ra khuôn mặt có chút thất vọng.

“ Sao lại thay đổi sắc mặt rồi?" Diệp Vân Ánh vội quan tâm

“ Bà gì đến!"

Thì ra lúc vào đi vệ sinh lại gặp bà gì đến, nên có chút thất vọng.

Diệp Vân Ánh nhìn tờ giấy chuẩn bị khám này lại nhìn đến chị: “ Chúng ta về lần sau hẵng đến!"

Diệp Linh Nhược cũng gật đầu nhưng đi được vài bước thì bác sĩ ra gọi tên, suy nghĩ thế nào Diệp Linh Nhược lại đẩy cô vào khoa phụ sản.

“ Em vào khám thử!"

“ Chị em có sao đâu mà khám!"



Diệp Vân Ánh muốn ra nhưng bị người chị phía ngoài đẩy vào. không khám thì không biết khám rồi mới biết mình mang thai được 6 tuần tuổi. Mặc dù kích thước chỉ bằng hạt đậu nhưng nhìn thấy rất rõ các tay chân khuôn mặt đang lộ ra, Diệp Vân Ánh bàng hoàng không nghĩ đến việc mình mang thai, cô bước ra với tờ giấy xác nhận ánh mắt vừa ngạc nhiên kèm theo xúc động.

“ Chị, em...!"

Thấy em gái cứ ấp úng khó nói Diệp Linh Nhược lấy tờ giấy lại xem.

“ Đứa bé này là của ai?"

Chẳng lẽ là của Cố Thành Viễn!

Diệp Vân Ánh loát lại trí nhớ nếu là 6 tuần tuổi chẳng lẽ là của.... của Lục Tần Phàm.

“ Em....!"

“ Thôi em không cần nói chị biết rồi, xem như đứa bé đến bầu bạn với em, chúng ta về nhà thông báo tin tốt này với cả nhà!"

Về nhà cả nhà đều nhìn cô, Diệp Vân Ánh chỉ biết cúi đầu nhận lỗi như một đứa trẻ, Chỉ cần xem sắc mặt của cô là mọi người biết dựa bé trong bụng cô là của ai. Ngày mà cô qua đêm ở ngoài mãi sáng hôm sau mới về cả nhà cũng không nghĩ đến rằng mọi chuyện lại sảy ra ngoài ý như vậy.

“ Là của tên họ Lục kia?" Diệp lão gia chấn vấn hỏi

Diệp Vân Ánh kẽ gật đầu: “ Bố mẹ con sẽ nuôi đứa bé này thật tốt!"

“ Nếu cậu ta biết đến sự tồn tại của đứa bé này thì con định giải quyết thế nào?"

Trước kia cũng chỉ vì sự ngu ngốc của cô nên mới dẫn đến đứa con chưa nhìn thấy ánh sáng đã phải ra đi, bây giờ để anh biết anh có tha cho đứa trẻ hay sẽ chấp nhận.

“ Con sẽ không cho anh ta hại đứa bé này có chết con cũng phải bảo vệ!"

Nhưng cô có giấu thế nào cũng không thể giấu mãi được, việc cô đi khám ở khoa sản được Lục Đình Chính đến bệnh viện thăm bạn bắt gặp. Khi thấy cô Lục Đình Chính muốn lại bắt chuyện nhưng đi được vài bước thì thấy cô vẻ mặt lo lắng buồn nên dừng lại.

“. Anh, hình như chị dâu mang thai!" Lục Đình Chính vẫn quen miệng luôn xưng hô với Diệp Vân Ánh bằng chị dâu.

“ Mang thai?" Lục Tần Phàm dừng tay làm việc

“ Sáng em đến bệnh viện thăm người bạn thấy chị dâu đi từ khoa sản ra, trên tay còn cầm một tờ giấy gương mặt có chút thất thần!"

Lục Tần Phàm nghe em trai nói sự bình tĩnh cũng biến mất. Tối hai tháng trước lúc đó anh không đeo bảo hộ chẳng lẽ đứa bé là con của anh.



Suy nghĩ một lúc Lục Tần Phàm đứng dậy lần này anh không thể bỏ lỡ cơ hội này. Lần này cô có không đồng ý anh vẫn phải ở bên.

“Lão gia, bên ngoài có Lục thiếu đến!" Người hầu bước vào thông báo với Diệp lão gia.

Sao Lục Tần Phàm lại đến đây? Tin Diệp Vân Ánh có thai đâu có ai biết ngoài người nhà? Đến đây là vì chuyện gì?

“ Cho cậu ta vào!"

Ở nhà bây giờ chỉ có hai vợ chồng già và Diệp Vân Ánh, anh ta nếu đến gây rối cũng không biết xoay như thế nào?

“ Không biết cơn gió nào lại đưa Lục thiếu đến đây vậy?" vừa thấy anh vào Diệp lão gia đã vội chào hỏi

“ Diệp Vân Ánh? Tôi muốn gặp em ấy!"

Vừa vào đã muốn gặp, chẳng lẻ hắn ta biết được điều gì?

“ Tiểu Ánh con bé không có nhà!"

“ Cô ấy không có ở cửa hàng hoa, nhà cũng không có cô ấy có thể đi đâu?" Lục Tần Phàm xoay vòng sốt ruột

“ Không biết Lục thiếu đến tìm con gái tôi có việc gì?" Diệp lão gia rót trà mời người đàn ông trước mặt

“ Diệp lão gia, ông giúp tôi hàn huyên lại với con gái ông tôi sẽ giúp công ty Diệp gia vươn mạnh!"

Nếu đã không gặp được cô chi bằng thương lượng với bố của cô. Lần này nếu có người tái hợp anh với Diệp Vân Ánh anh sẽ hứa tự trọng sẽ yêu thương cô hết lòng, không để cô chịu thiệt thòi.

“ Tôi không bán con gái, Lục thiếu!" Diệp lão gia giờ không phải là người bố bội bạc như trước nữa, không lấy con gái ra để trao đổi như một món quà cho ai thích thì lấy không thích thì vứt.

“ Đứa con trong bụng cô ấy không thể không có bố!"

Lục Tần Phàm không nghĩ mình sẽ lấy chịu này ra để ép ai đó nhưng cũng không muốn máu mủ của mình sinh ra trong gia đình không đẩy đủ tình thương.

“ Con của tôi cần mẹ là đủ!"

Từ trên tầng vang xuống giọng nói của cô, Diệp Vân Ánh là muốn xuống lấy ít nước lên uống nhưng lại nghe anh nói vậy, vẻ mặt lạnh như tờ giọng nói kèm theo kim nhọn lao đến tim anh.



“ Tiểu Ánh, em cho anh cơ hội anh sẽ bù đắp cho mẹ con em!"

Diệp Vân Ánh chậm rãi bước đến ánh mắt không cảm xúc nghiêng đầu: “ Anh đủ tư cách sao?"

Đúng, anh làm sao đủ tư cách để làm bố đứa trẻ, người đến cả con ruột của mình cũng nhẫn tâm vứt bỏ nó không chấp nhận,bây giờ lấy tư cách gì để làm bố.

“Anh sẽ sửa sai!_

“Câu nói của anh tôi đã gặp và nghe nhiều rồi, tôi rất chán!"

Lục Tần Phàm không nhận được sự chấp nhận của cô, trong tim lại trào lên một cơn đau xé lòng. Anh lấy hết dũng khí của một người đàn ông của một kẻ ân hận quỳ xuống trước mặt cô.

“ Anh thật sự muốn ở bên cạnh em chăm sóc em và con, em cho anh cơ hội anh sẽ sửa sai yêu em thật lòng!"

Diệp lão gia và cô đều phải ngạc nhiên một người cao cao tại thượng luôn ngẩng cao đầu không bị khuất phục bởi ai, vậy mà bây giờ đang quỳ dưới đất cầu xin.

Trong lòng cô muốn đến đỡ anh đứng lên nhưng tìm không cho phép.

Một lần nữa cô đứng dậy không nhìn lại anh: “ Anh về đi, đứa con này cần mẹ là đủ!"

Lục Tần Phàm không muốn anh tiếp tục xin: “ Tiểu Ánh em cho anh cơ hội anh hứa mà!"

Anh có khóc cũng không nhận lại được sự nhìn lại của cô.