Bên kia, Thiệu Tuấn nói: "Tĩnh Ngữ, mấy ngày nay em vẫn còn đi làm sao? Có nghỉ ngơi thật tốt hay không, mặc dù em chuyên nghiệp là rất tốt, nhưng vẫn nên chú ý sức khỏe một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
"Đúng vậy a, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Thiệu Tuấn, hôm nay em đột nhiên bị người ta đụng trúng, té từ trên cầu thang xuống, té gảy chân, không thể đi tham gia tuyển chọn được rồi." Nói xong, cô khóc rồi.
Thiệu Tuấn nghe tiếng khóc của Tăng Tĩnh Ngữ, trong lòng chợt hít thở không thông, thật sự không hiểu tại sao đột nhiên chuyện trở thành như vậy, chỉ là cũng may, anh coi như có lý trí, cũng không có rối rắm với cái vấn đề này, mà là rất nhanh bắt được điểm mấu chốt trong lời nói Tăng Tĩnh Ngữ, kiên nhẫn hỏi cô: "Trừ chân bị thương ra thì còn chỗ nào khác bị thương nữa hay không, bác sĩ nói như thế nào? Có nghiêm trọng không."
Tăng Tĩnh Ngữ nghe anh nói như vậy, trong lòng thoải mái, tiếng khóc cũng dần dần nhỏ xuống, chỉ là cong môi uất ức nói: "Đầu bị đập, có bị sẹo không cũng không thể biết trước được, còn có chấn thương sọ não, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng màlại gãy chân. . . . . . . . . . . . . . . ." Tuy không nói là nghiêm trọng đến mức nào, chỉ là cô không thể tham gia cuộc thi tuyển chọn, cho nên, cô dù có kéo cái chân gảy đang bó thạch cao này đi tham gia cuộc thi tuyển chọn cô cũng không thể thi được.
Thiệu Tuấn trong lòng cũng khó chịu, nhưng chuyện đã như vậy, điều duy nhất anh có thể làm trấn an Tăng Tĩnh Ngữ thật tốt, không để cho cô đoán mò, anh cố gắng an ủi cô, nói: "Tĩnh Ngữ, lần này không được còn có lần sau, em đừng suy nghĩ lung tung, anh vẫn sẽ ở nơi này đợi em."
Nhưng mà anh lại không biết Tăng Tĩnh Ngữ hiện tại ghét nhất là nói còn có lần sau, lần sau là lúc nào, cô đã đợi 4 năm rồi, chẳng lẽ còn phải chờ thêm bốn năm nữa, cô thật sự đã chờ đủ rồi, không muốn đợi thêm nữa.
Rất nhanh, Tằng Tĩnh giọng mang khẩn cầu, tiếng khóc từ trong điện thoại truyền đến, "Thiệu Tuấn, anh trở lại đi, em không đi căn cứ, em không đi, anh quay về với em là được rồi."
"Thiệu Tuấn, chúng ta hai năm không gặp, anh có biết em mỗi lần nghe Mục Tử Ngôn nói với Trầm Ngôn "Lão bà, anh nhớ em" thì em có cảm giác gì hay không, chính em nghĩ, dù là cái gì anh cũng không nói, đơn thuần cho em xem một cái cũng tốt, nhưng mà cái gì cũng không có, thậm chí có thời điểm em cảm thấy có bạn trai cùng không có cũng như vậy, không có gì khác biệt cả."
Thế giới đột nhiên an tĩnh, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng Tăng Tĩnh Ngữ nức nở, nói câu kia của Tăng Tĩnh Ngữ làm anh có cảm giác như bị một thanh đao bén nhọn đâm vào tim mình, tất cả áy náy liền tựa như tế bào ung thư điên cuồng xảy ra, trong nháy mắt đã đến giai đoạn cuối.
Anh đã không biết nên làm sao an ủi cô, anh yêu cô, anh nghĩ cho cô hạnh phúc và cuộc sống sung túc, nhưng trên thực tế, anh cho cô chỉ có chờ đợi vô tận cùng lo lắng, vậy mà, cho dù là như vậy, cho dù áy náy nhiều hơn, thống khổ lớn hơn nữa, anh cũng nói không ra được một lời hứa hẹn gì.
Làm quân nhân, kiêng kỵ nhất chính là đào binh, anh dùng lý do gì để quay về, vì bạn gái, vì gia đình, hay là nói bởi vì sợ chết. Trong lính đặc chủng, người nào cũng rất lâu mới có thể trở về nhà một lần, người nào cũng đã từng xông pha những nhiệm vụ thập tử nhất sinh, chẳng lẽ bởi vì cái dạng này liền xin quay về.
Không, không thể.
Anh trung thành, tín ngưỡng của anh đều không cho phép anh quay về, lính đặc chủng, ba chữ đã khắc vào trong lòng anh rồi, đây là kiêu ngạo của anh, cho dù là Tăng Tĩnh Ngữ cũng không thể lấy.
Nhưng. . . . . . . . . . . . . . .
"Tĩnh Ngữ, có phải nếu anh không quay về, em sẽ chia tay với anh?"
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng lời vừa thốt ra, câu có bạn trai cùng không có bạn trai giống như nhau kia quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến anh chỉ có thể nghĩ tới đúng là cô muốn chia tay.
Chia tay sao? Cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không nói, cả đời bọn họ trời nam đất bắc như vậy. Cô vốn cho là mình có thể chịu được, nhưng chân chính đã trải qua hai năm chia xa nhau, cô mới biết ngày đó có bao nhiêu đau khổ, buổi tối mỗi ngày đều nhớ đến anh, mỗi lần anh làm nhiệm vụ cũng lo lắng gần chết, cả đêm ngủ không yên, đặc biệt là lúc Trầm Ngôn cùng Mục Tử Dương ân ân ái ái, cô một người một mình cô đơn , sự chênh lệch quá mức rõ ràng thật để cho cô có loại cảm giác mình không có bạn trai.
Cuối cùng, Tăng Tĩnh Ngữ cái gì cũng không nói gì liền tắt rồi điện thoại, cô sợ chia tay, nhưng cô cũng không biết mình phải làm như thế nào để tiếp tục. Cô vốn cho là mình đủ kiên cường, nhưng sự thật chứng minh, cô căn bản cũng không có kiên cường như mình tưởng tượng.
Đêm tối lạnh lẽo tĩnh lặng như nước, thời tiết cuối xuân đầu hè theo lý thuyết không thể nào lạnh như vậy được, nhưng Thiệu Tuấn lại cảm thấy lạnh thấu xương .
Bốn năm tình cảm, làm sao anh có thể nói bỏ là bỏ được. . . . . . . .
Tăng Tĩnh Ngữ nằm liền nằm một tháng, bác sĩ nói chân cô thương tích quá nặng, tốt nhất là bó thạch cao thêm nửa tháng nữa, dĩ nhiên, nếu như cố tháo bỏ sớm thì cũng được, chỉ là có thể sẽ xảy ra một số phát sinh hoặc là lệch vị trí, Tăng Tĩnh Ngữ xem thường, chính cô cũng học y làm sao có thể không biết tình trạng khôi phục của mình, bình thường băng bó một tháng cũng đã gần như hoàn toàn khôi phục rồi, chỉ cần bình thường chú ý một chút cũng sẽ không có vấn đề gì, cho nên, sau một tháng bó thạch cao, vô luận như thế nào cô cũng không muốn bó thêm nữa, chết sống phải đi bệnh viện đem cái chân bó thạch cao này tháo bỏ.
Vậy mà Triệu Tiếc làm thế nào cũng không chịu, hai tướng tranh chấp, cuối cùng mỗi người đều thối lui một bước, bó thêm một tuần lễ nữa.
Vậy mà Triệu Tiếc làm thế nào cũng không chịu, hai tướng tranh chấp, cuối cùng mỗi người đều thối lui một bước, bó thêm một tuần lễ nữa.
Ngày này, trong đài Triệu Tiếc có chuyện, sáng sớm ra cửa, kể từ lúc cùng đài truyền hình Thường Trữ TV kết thúc hợp đồng, về sau Tăng Trường Quân tìm quan hệ đem bà điều đến đài truyền hình ở thành phố T, cùng là người chủ trì, nhưng mà bây giờ cũng chỉ là chủ trì, không cần đi ra ngoài quay quảng cáo, không cần chụp hình, cho nên thời gian trống, rãnh rỗi rất nhiều, đại đa số bà đều ở trong nhà cùng với Tăng Tĩnh Ngữ.
Triệu Tiếc ra cửa, Tăng Trường Quân đi đến doanh trại, chỉ có Tăng Tĩnh Ngữ ở nhà một mình. Trong một tháng này, cô mượn lý do dưỡng thương ở nhà làm một con sâu gạo, nếu là trước kia cô còn có thể khí thế hùng hồn mà ngồi đọc sách, nhưng kể từ khi biết không thể tham gia cuộc thi tuyển chọn, cô đã không động vào những thứ sách chuyên nghiệp kia, hơn nữa kể từ ngày cùng Thiệu Tuấn, đến bây giờ hai người cũng không có liên lạc lần nào nữa, cho dù là một cái tin nhắn cũng không có, cho nên khi Thiệu Tuấn đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà cô thì Tăng Tĩnh Ngữ chỉ có cảm giác là mình đang nằm mơ.
"Anh. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Người nào đó tay run run chỉ vào Thiệu Tuấn đang đứng trước mắt, giống như nhìn thấy quỷ không có chớp mắt.
Thiệu Tuấn tiến lên một bước, ôm chặt lấy người nói: "Tĩnh Ngữ, anh đã trở về."
Tăng Tĩnh Ngữ lặng nửa ngày mới chậm rãi giơ tay lên ôm anh, trong vui sướng mang theo một tia nhàn nhạt nghẹn ngào, hỏi: "Làm sao anh trở lại."
Thiệu Tuấn trả lời thành thật: "Đại đội trưởng cho anh nửa tháng, để cho anh trở lại giải quyết vấn đề cá nhân."
Tăng Tĩnh Ngữ đẩy Thiệu Tuấn ra: "Anh chuẩn bị giải quyết như thế nào." Nói chưa dứt lời, vừa nói lại để cho cô nhớ tới chuyện đau lòng cũ.
Thiệu Tuấn: "Anh còn chưa nghĩ ra."
Tằng Tĩnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Thôi, người trở lại là tốt rồi, anh biết anh cũng không dễ dàng, vẫn là không muốn so đo với anh.
Dù sao hai người yêu nhau, gặp mặt vui sướng rất nhanh sẽ tách ra, lúc trước không vui, hai người cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện tình chia tay, bởi vì ai cũng không bỏ được, hai người rất nhanh lại trở về trạng thái tương thân tương ái lúc trước, thật giống như hai năm qua chưa bao giờ chia xa.
Thiệu Tuấn thấy chân Tăng Tĩnh Ngữ bó thạch cao như vậy, đau lòng không thôi, không nói hai lời trực tiếp đóng cửa ôm người vào phòng ngủ. Tăng Tĩnh Ngữ thích nhất chính là nhìn hình dạng đau lòng của anh, trong ngực anh cười trộm, một hồi lâu mới dừng lại.
Rất nhanh Thiệu Tuấn liền đem người ôm trở về phòng ngủ, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ lại nương nhờ trên người anh, thế nào cũng không muốn xuống. Thiệu Tuấn hết cách rồi, chỉ có thể tự mình trên giường sau đó đem người khác đặt ở trên đùi.
Tăng Tĩnh Ngữ là một cô nương thiện tâm , ngày đó tâm tình không tốt, nói nặng, trong lòng vẫn băn khoăn, đúng là trong lòng có cảm giác bực bội khó hiểu lại không chịu chủ động liên lạc, hôm nay, gặp người trở lại trong bụng vui mừng, cảm giác bực bội kia cũng bay theo gió rồi, cho nên người cũng cực kỳ dịu dàng.
Cô nói: "Thiệu Tuấn, em rất nhớ anh a, anh không biết hai năm nay em nhớ anh nhiều như thế nào đâu, mỗi lần nhìn Mục Tử Dương ôm Trầm Ngôn gọi lão bà là em thật muốn một cước đá bay bọn họ. Còn có a, anh không biết cái tên Mục Tử Dương kia khi người như thế nào đâu, em chỉ dẫn Trầm Ngôn đi quán bar có một lần, cái tên hẹp hòi đó thế nhưng lại mang thù cho đến bây giờ, thỉnh thoảng đem chuyện kia ra kích thích em, còn nói không có một chút tư tưởng giác ngộ, nhìn đến hai người bọn họ thân thiết cũng không biết kiêng dè gì cả, sát vách có người nha, chẳng lẽ bọn họ thật sự không có một chút kiêng dè gì sao. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Tăng Tĩnh Ngữ càng nói càng tức, nhưng Thiệu Tuấn nghe xong lại không nhịn được bật cười, anh là thật lòng vui mừng, còn sợ hai năm không thấy sẽ có cảm giác xa cách, nhưng là bây giờ nghe cô lảm nhảm và một dạng oán trách trước kia, giống như ly biệt hai năm này không có xảy ra, chưa bao giờ từng tồn tại, mà cô cũng giống như vĩnh viễn chưa trưởng thành, còn tự luyến như thế, nhiều chuyện oán trách đáng yêu như thế.
Anh nghĩ, may mà anh trở lại, nếu không, nếu quả thật cứ chia tay như vậy, anh nhất định sẽ hối hận cả đời.
Một tháng này, mỗi ngày anh đều cảm thấy một ngày trôi qua dài như một năm vậy. Lần đó nói câu nói kia anh liền hối hận, tuy nhiên anh lại không dám chủ động liên lạc với cô, bởi vì anh sợ liên lạc với cô, cô lại thật sự nói chia tay, mỗi ngày hoảng sợ sống qua ngày, chỉ muốn có thể kéo dài một ngày là tốt một ngày.
Sau lại, giữa trưa đội trưởng chủ động tìm anh, bởi vì lúc huấn luyện trong mấy ngày gần đây anh đều không tập trung tinh thần, cho nên đại đội trưởng tìm anh đến nói chuyện, cũng hạ xuống mệnh lệnh cho anh, anh đàng hoàng khai báo ngọn nguồn mọi chuyện, đại đội trưởng Lâm Phong vừa nghe, trực tiếp đạp anh một cước nói: "Cậu thật không có tiền đồ, chút chuyện tình này cũng không giải quyết được, không phải là vào căn cứ vệ sinh đứng ư, cũng không phải là muốn đi theo ra chiến trường, chuyện như vậy tôi sẽ báo cáo với cấp trên, có thể có thể đi được hay không còn tùy vào kết quả khảo sát đơn độc."
Mặc dù Lâm Phong nói là sẽ báo cáo lại với cấp trên, nhưng trước khi có kết quả cuối cùng, anh cũng không dám bảo đảm cái gì, dù sao bộ đội đặc chủng thuộc về đơn vị giữ bí mật cao, không phải có thể tiến vào dễ dàng, huống chi còn là khảo nghiệm đơn độc, cho nên anh trước khi Lâm Phong cho anh kết quả cuối cùng, anh cũng không nói cho Tăng Tĩnh Ngữ biết, tránh cho đến lúc đó không thành lại để cho cô thất vọng.