[Cường Ái Hệ Liệt 2] Ác Cảnh

[Cường Ái Hệ Liệt 2] Ác Cảnh - Chương 6





Lăn qua lăn lại ở bệnh viện hơn nửa đêm, cuối cùng cái dạ dày chết tiệt cũng ngừng đau.


Trương Hằng giống như là chiến sỹ dây dưa trên chiến trường đã lâu, rốt cục đến bây giờ mới lui binh, dưới tác dụng của thuốc ngủ thật say.


Ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn ánh trăng trên tường, chợt cả kinh.


Hốt hoảng hai ba giây, loáng thoáng nhớ tới tối ngày hôm qua —— cám ơn trời đất, đây không phải là bệnh viện Bắc Sơn nơi Trương Bình công tác!


Trong lòng hắn buông lỏng, thả lỏng tứ chi trên giường, lúc này mới nhớ tới tên kia ôm hắn vào viện.


Theo bản năng nhìn xuống bên giường.


Bên giường trống không, không có bất kỳ người nào nằm ở bên giường, càng nhìn không tới người nào đó trắng đêm chưa ngủ, gấp đến độ mắt đỏ lên. Trương Hằng cũng không thất vọng, chẳng qua là có chút bất an lo sợ.


Lòng hoang mang, lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, vốn nên kiên cường, hoàng đạo nhập mã (横刀立马: phóng ngựa vung đao), nhưng kể từ khi gặp tên cảnh sát liều chết kia, trong đầu hắn tự dưng hiện lên đủ loại cảnh tượng buồn nôn cùng mong đợi?


Chết tiệt!


Rõ ràng mình bị bạo cúc, không phải là giả!


“Cậu tỉnh?” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hồng Lê Minh xuất hiện.


Mình sổng dở chết dở nằm trên giường, nam nhân lại tinh thần thoải mái giống như thần tượng siêu sao tham dự lễ điện ảnh, Trương Hằng thấy thế nào cũng căm phẫn.


“Sáng sớm chết ở chỗ nào rồi?” một bộ giọng điệu lão đại chất vấn đàn em.


Hồng Lê Minh đưa bình giữ nhiệt, mở nắp đặt lên tủ trắng đầu giường.


Bên trong bình là cháo trắng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của gạo nếp, có thể nói nó được chế biến khá điêu luyện.


Ăn thức ăn Hồng Lê Minh nhiều lần như vậy, Trương Hằng nhìn cũng biết là nam nhân này tự nấu, hiển nhiên cũng hiểu sáng sớm không thấy bóng dáng nam nhân đâu chắc là chạy đi làm cái này rồi, trong lòng có chút cảm động, cũng không chất vấn thêm nữa.


“Tôi không ăn thứ này” nhìn thìa cháo đưa đến bên miệng, Trương lão đại trầm mặt.


Hồng Lê Minh nhàn nhạt nhướn mày.


“Cậu ghét loại cháo này.” Hồng Lê Minh hỏi “Mỗi lần tôi làm cháo, cậu đều đem đổ bồn cầu. Tại sao?”


Trương Hằng mở miệng nói “Không phải chuyện của anh”, ánh mắt bỗng dưng dừng lại tại bát cháo tốn không ít công phu của nam nhân.


“Hồi nhỏ tôi ăn đến chán ghét loại này.” Trương Hằng cau mày.


Không muốn nhớ lại đoạn thời gian loại cháo trắng loãng này.


Hắn coi như khỏe, mỗi đêm đói tỉnh lại, đều leo lên cửa sổ mở to mắt đếm những ngôi sao, hy vọng trời nhanh sáng, có thể ăn một ít thức ăn.


Nhưng Trương Bình còn quá nhỏ, không hiểu được nhẫn nại, lúc đói sẽ khóc.


Em trai suy yếu bất lực khóc, trong đêm tối giống như một con dao sắc bén đâm vào tâm Trương Hằng.


“Ở cô nhi viện?” Hồng Lê Minh hỏi, ngữ khí trần thuật.


Hắn đã hiểu rõ hết thảy.


Xoa nhẹ mặt Trương Hằng, đường nhìn dịu dàng đau sót.


Dịu dàng, Trương Hằng có thể tiếp nhận một phần, mà cái loại cảm giác bị người đau sót lại khiến hắn cực kỳ khó chịu, tựa như cây cối được chuyển đến trồng ở nơi đất mới đã rất nhiều năm rồi bỗng nhiên một ngày gió ở nơi đất cũ thổi đến, làm rung rinh lá cành, không tránh khỏi mà sinh ra cảm giác kinh hoảng lo sợ.


Kinh hoảng đến hầu kết cũng nhảy lên, có chút ngứa ngáy.


Trương Hằng lớn tiếng ho khan, nhân cơ hội quay mặt tránh cái thìa trước mặt, ho khan xong mới quay đầu mặt vô tội hỏi: “Đúng rồi, đây là đâu?”


“Đây là phòng đặc biệt của bệnh viện Giao Lâm.”


Trương Hằng sửng sốt.


Từ lâu, danh tiếng của bệnh viện Gia Lâm so với bệnh viện Bắc Sơn cũng không chênh nhau là bao.


Với hai người sợ bị người ngoài phát hiện quan hệ mà nói, Hồng Lê Minh nếu như có đầu óc, nên đưa mình tới phòng khám tư nhân sẽ không khiến người ta chú ý, sao lại chọn bệnh viện Giao Lâm?


Hơn nữa còn là phòng chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân!


Phải biết, bệnh viện Giao Lâm chính là lựa chọn của giới kinh doanh cùng người có quyền chức, phòng bệnh chăm sóc đặc biệt chính là loại phòng cao cấp nhất, thậm chí Tổng tống cũng từng ở qua.


Bất quá chỉ là đau dạ dày, lại khoa trương đến như vậy?!


“Thừa dịp chưa có ai tới, anh có muốn lấy khẩu cung trước?” Trương Hằng trong lòng rối loạn, trên mặt lại bình tĩnh thoải mái.


“Tại sao muốn đối đáp khẩu cung?”


Trương Hằng nhìn hắn giống như nhìn một tên ngốc.


“Anh tưởng người khác đều là người điếc người mù a? Tin tức vừa truyền ra, nghĩ muốn lấy tôi đối phó Sách ca đi? Là do phòng cảnh sát bên kia dặn dò đi? Khẩu cung không đúng, anh chẳng lẽ nói với cấp trên của anh là chúng ta không hẹn mà gặp nhau ở trên đường, đúng lúc bệnh đau dạ dày của tôi phát tác, anh dựa trên tinh thần trượng nghĩa cứu giúp người nửa đêm đưa ta đến bệnh viện? Coi như cấp trên anh là tên đầu heo, hắn cũng sẽ không tin tưởng anh a! Lại càng không cần phải nói Sách ca uy phong sáng suốt!!”


“Không cần thiết.”



“Cái gì?”


“Không có ai biết cậu ở nơi này.”


“Làm sao có thể? Nơi này chính là phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Giao Lâm…”


“Phòng chăm sóc đặc biệt giữ bí mật hàng đầu, chính vì điều này, tôi mới đưa cậu tới đây.”


Trương Hằng vừa sửng sốt.


Nam nhân giống như đã tính trước trong lòng, thoạt nhìn không giống nói bậy.


“Nhưng bệnh viện Giao Lâm trước sau sẽ có tài liệu ghi chép, anh cũng không thể khiến cho mọi người giữ miệng giữ mồm.”


“Tôi có thể.”


“Tại sao?”


Hồng Lê Minh liếc nhìn Trương Hằng, bình tĩnh nói “Tôi có quan hệ.”


Hắn rõ ràng tự tin, nếu hỏi thêm nữa có vẻ Trương Hằng thêm mất mặt. Trương Hằng im lặng, trong đầu nổi lên “Hồng gia” hai chữ, giống như một bóng đen khiến cho cả người không thoải mái.


Hồng Lê Minh là một cảnh sát cấp cao, còn không có bản lĩnh một tay che trời ở bệnh viện Giao Lâm.


Nhưng mà thế lực Hồng gia thật bật tri bất giác đã bành trướng đến loại trình độ này rồi sao?


“Ăn một chút.” Hồng Lê Minh lại bưng bát lên.


“Không ăn.” Trương Hằng chán ghét cháo không phải giả,


Hồng Lê Minh suy nghĩ một lát, giơ bát lên, ngửa đầu uống.


Sau đó cầm cằm Trương Hằng, hạ xuống bao trùm môi Trương Hằng.


Lúc này quả thực khó chịu đến bùng nổ, Trương Hằng quyết định cự tuyệt, nhưng Hồng Lê Minh cho tới bây giờ không thể khinh thường, chỉ cần động, ngày hôm qua cánh tay phải bị trật khớp đau muốn chết, cháo loãng ấm áp chuyển tới miệng, mang theo hơi thở cường ngạnh của nam nhân, giống như một loại cường hãn xâm phạm đồng thời lại nóng bỏng vạn phần.


Chống lại ánh mắt thâm thúy của Hồng Lê Minh, Trương Hằng khóe miệng căng thẳng, không tự chủ nuốt phân nửa cháo xuống cổ họng.


Nuốt trôi miếng cháo.


Cháo gạo mang theo vị ngọt


Thật ra thì … đúng là không khó uống.


“Nơi này, còn một ít.” Hồng Lê Minh dùng đầu ngón tay quệt qua khóe môi.


Bời vì hành động mờ ám ban nãy, một ít cháo trượt ra khỏi khóe miệng Trương Hằng, chất lỏng màu trắng đọng ở khóe miệng.


Khiến cho người ta liên tưởng đến chuyện không thích hợp với trẻ em.


“Ăn ngon không?”


“Hừ…” Trương Hằng không muốn mình bị nhìn thấu, cố gắng cau mày giống như uống phải canh Hoàng liên, “Có gì ngon?”


Trương lão đại mang cỗ uy áp mạnh mẽ, giận tới tái mặt, giống như hung sư đằng đằng sát khí dọa cho tất cả câm như hến.


Nhưng không biết, một cặp mắt đen nhánh sáng lên, mang theo giọt nước trong suốt mạnh mẽ chất vấn, trừng to mắt hung ác giống như muốn giết người, cũng vô ý bộc lộ một ít thẳng thắn đơn thuần.


Giờ khắc này vụng về cau mày lại tăng thêm một phần khiến người ta không nhịn được cười.


Hồng Lê Minh ở phòng cảnh sát được cho là mặt than lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn Trương Hằng lại không nhịn được lộ ra nụ cười ấm áp, đưa tau vuốt vẻ phía lông mày nhíu lại của hắn, hành động thuận mao cho mèo nhỏ.


Hắn đè Trương Hằng lại đút vài hớp cháo đến khi uy hết, cũng không vì biểu cảm đó mà thu binh.


Đầu lưỡi thăm dò bên trong, lướt qua hai bên hàm răng, dường như muốn đem tất cả mọi thứ trong miệng Trương Hằng thu về toàn bộ.


Hôn đến khi lồng ngực hai người kịch liệt phập phồng mới lưu luyến rời khỏi.


“Anh động dục cũng có thể phát sinh trong tình trạng này được.” Trương Hằng thở hổn hển, khuôn mặt màu mật ong cũng hơi ửng hồng, tâm tình sục sôi, Tam tự kinh thiếu chút nữa cũng bật ra.


Đón nhận ánh mắt nguy hiểm của nam nhân, thanh âm vừa dứt, vốn cái thứ cứng rắn kia muốn nói tới phái nữ thích, trái lại thành công nơi nào đó hợp thời nước trái cây (?????拗成了某种时兴水果 Từ này tra đi tra lại đúng là nước trái cây a!! bạn nào có nghĩa khác thì bổ sung hộ ạ).


“Cậu nói người nào động dục?”


“Đương nhiên là anh!” Trương Hằng chỉ, nhắm ngay hạ thân lộ ra hình dáng dục vọng bên trong quần tây của vị cảnh sát.


Ngoan ngoãn.


Cách quần tây cũng có thể giữ được hình dáng như vậy, nếu như không có vải vóc che dấu, kia còn cao đến đâu?


“Vậy còn cậu?” Nam nhân hỏi ngược lại, cũng chỉ một cái.


Trương Hằng nhìn xuống chỗ tay hắn chỉ, cúi đầu ngắm ngắm.


Chính mình nơi khố quần chỗ kín cũng đội lên, hưng phấn bộc phát.


Hỗn đản!


Trương Hằng trong lòng đàn em đệ mình không chịu thua kém.


Cùng các nàng chơi bời lêu lổng sao không gặp ngươi tích cưc như vậy, cùng với thối điểu tử hôn một cái, ngươi ngược lại chủ động chào!!!!


Cùng người này lên giường, mỗi lần ngươi cũng rất thoải mái, nhưng hoa cúc rất đau ngươi có biết hay không a!


Không có nghĩa khí!


Trương Hằng hung hăng đem chăn màu trắng của bệnh viện che lại nơi xấu hổ, ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, vội ho một tiếng, “Anh hôm nay không cần đi làm sao?”


“Việc của tôi chính là giám thị cậu.”


Trương Hằng xì môt tiếng khinh miệt.


Hồng Lê Minh đậy nắp bình giữ nhiệt, ngồi xuống mép giường. Giường nện hơi lún xuống, chẳng qua là động tĩnh nhẹ, Trương Hằng thân thể co lại, phảng phất chỗ nào đó mơ hồ căng thẳng, run rẩy mong đợi.


“Không thoải mái?”


“Anh cách xa tôi một chút!”


“Không được.”


“Cái gì?”


“Tôi thích ở gần cậu.” Hồng Lê Minh cười đến mị lực bắn ra bốn phía, điên đảo chúng sinh.


Trương lão đại lạnh lùng nhìn qua hắn, trong bụng mắng to Tam tự kinh.


Biết rõ mình bị hôn đến cương, còn cố ý ngồi gần như vậy, hơi thở đặc biệt của nam nhân thoang thoảng lướt qua chính là xuân dược kích thích nhất.


Đây không phải là nhân vật lão luyện sao?


“Tiểu Hằng, khi cậu nhắm mắt lại” may nhờ vị cảnh sát cuối cùng nhớ lại người này là bệnh nhân, cuối cùng ngồi ở mép giường, không tiếp tục xâm chiếm, nhàn rỗi hỏi “Sẽ nhìn thấy một mảnh trắng một mảnh đen?”


“Nói nhảm, nhắm mắt lại đương nhiên là một mảnh đen a. Bất quá, có lúc tôi sẽ nhìn thấy một mảnh trắng.”


Hồng Lê Minh nhìn hắn, tựa hồ có một tia tò mò, ánh mắt ý bảo hắn nói tiếp.


“Ân, chính là một mảnh trắng.”


“Sau đó?”


“Này có cái gì sau đó? Thật dài dòng!” Vị cảnh sát cười nói “Tôi muốn biết cậu.”


Trương Hằng thoáng cái sợ hãi, cái người này đang hướng cái thứ phía trên bắp đùi hắn hung ác bóp, dục vọng dâng lên nháy mắt tiêu giảm. Một chiêu này tựa hồ hữu dụng, thân thể kéo căng kích thích, chậm rãi khó mà nắm chắc.


Bị ánh mắt thâm thúy đen nhánh của Hồng Lê Minh nhìn chằm chằm, trong lồng ngực có cái gì đó hỗn độn, giống như bị người cầm cái cuốc cuốc xuống sân cỏ, đông một khối, tây một khối, ký ức một màu xanh, hợp với cây, mang theo cố chấp, thỉnh thoảng có một vài lá khô vàng khó coi trộn lẫn ở trong đó.


“Tôi cuối cùng cảm thấy, một mảnh trắng kia là một tảng tuyết lớn.”


“Cậu từng trông thấy tuyết?”


“Coi như trông thấy đi, A thị không có tuyết, bất quá nhiều năm mùa hè nóng muốn chết, A thị có mở ra một nhà băng, tôi đứng ở trước cửa thủy tinh nhìn thật lâu, đều là băng, có một khối tuyến rất to. Rất nhiều gia đình một nhà ba người chơi ở bên trong, trượt băng, nhìn tượng băng gì đó.”


“Cậu cũng muốn vào chơi?”


“Kháo, ngu mới muốn đi vào. Muốn vé vào cửa, có tiền, tôi sớm cầm đi mua thức ăn.”


Trương Hằng nói xong, mới phát giác câu cuối cùng của mình bộc lộ sự quê mùa.


Nam nhân trầm mặc nhìn hắn.


Trương Hằng ảo não không thôi, vội vàng hào khí bổ sung thêm một câu, “Bây giờ lão tử có tiền, cần gì có nấy, muốn khẩu vị gì đều có thể có được.”


Âm vang khí phách trôi chảy, bất quá tựa hồ chỗ nào đó có điểm không đúng.


Trong phòng bệnh không khí trầm mặc.


Trương Hằng bị ánh mắt ngắm nhìn của vị cảnh sát khiến da đầu tê dại, lão tử muốn đánh người a!


“Tôi sẽ dẫn cậu đi.” Đúng lúc Trương lão đại muốn vung quyền đánh người, Hồng Lê Minh cuối cùng đem hắn vậy sẽ đem người ép điên ánh mắt trìu mến dịu dàng dời đến nơi khác.


Điều chỉnh tư thế ngồi ở mép giường, thân thể nghiêng đi tới hơn phân nửa.


Đưa tay ôm lấy bảo vai Trương Hằng.


“Đi đâu?” Trương Hằng không được tự nhiên nhún vai.


Bất quá động tác nhỏ này của hắn, không thể bỏ được tay của vị cảnh sát phủi xuống.


Khi Cảnh sát Hồng muốn làm hành động thân mật với một người, hắn luôn có phương pháp cùng sự kiên trì thực hiện ý nghĩ của mình.


Trương Hằng vừa động, Hồng Lê Minh ôm hắn càng chặt hơn.


“Dẫn cậu đi ngắm tuyết, tuyết chân thực.”


“Xí! Có gì hiếm lạ?” Trương lão đại lỗ mũi hướng lên trời.


Cảnh sát Hồng cười cười, nhàn nhạt nói, “Tôi hiếm lạ.”


Trương Hằng giật giật môi, lời châm chọc cuối cùng không có nói ra.


Hắn không phải là tiểu hài tử, càng không phải là loại nữ nhân đa sầu đa cảm, không thể bị mấy lời dụ dỗ xoay chuyển, cũng không thể bị ánh mắt dịu dàng của một nam nhân mà cảm động. Nếu như bây giờ hắn hạ miệng tích đức, có lẽ là do tài nấu nướng của vị cảnh sát quá mức xuất sắc, hoặc biết được báo động hoa cúc sẽ gặp nguy hiểm, hoặc…kia cánh tay của hắn quá thích hợp khi gối đầu.


Vô luận thế nào, cùng hắn đi xem tuyết cũng không có nửa điểm quan hệ.


Nói lời lừa gạt, ai cũng từng nói, Trương Hằng cũng từng nói qua.


Trước đây, hắn thường dùng lời nói dối để dụ dỗ Trương Bình lúc khóc.


Đừng khóc, anh trai dẫn ngươi đi tìm ba mẹ; đừng khóc anh trai dẫn ngươi đi chơi công viên; đừng khóc, anh trai dẫn ngươi đi tìm tiểu Hùng….


Nhưng hắn không có năng lực đưa Trương Bình đến những nơi đó, có thể mang về chỉ có tranh địa bàn, lúc đánh nhau để lại trên người mấy vết thương.


Không muốn cho Trương Bình biết mình bị thương, hắn học xử lý vết thương rất nhanh.


Đơn giản khử trùng, cầm cây kim khâu lại vết thương. Mới đầu đau đến không dám tự làm, từ từ cũng thành thói quen, tựa như thói quen nhìn mình chảy máu như vậy.


Ngày trước bị mọi người gửi gắm kỳ vọng, Trương Hằng chăm chỉ trở thành học sinh giỏi, từ nơi này một chút một chút vết thương theo máu tươi chảy ra ngoài, rơi xuống đất, một giọt, một giọt cứ thế chảy…


Trương Hằng cho là tất cả mọi người quên mất Trương Hằng, ngay cả chính hắn cũng từng quên bản thân mình.


Không nghĩ tới, cũng không phải là như thế.


Dù sao có người nhớ.


Mặc dù, chỉ có một người nhớ.


“Buổi tối ăn gì?”


“Chờ cậu mở miệng, thật lâu. Cậu chỉ biết hỏi ăn?” Hồng Lê Minh có chút bất mãn.


“Đừng trách tôi nói thẳng, anh cũng chỉ có tài nấu nướng này là ưu điểm duy nhất.”


“Tôi còn có ưu điểm.”


“Không có.” Trương Hằng kiên định trả lời.


Cái kia lớn?


Không, đó không phải là ưu điểm, đó là điểm trí mạng!


Mới có một hai câu tán gẫu đã bị ý tá tiến vào cắt ngang, coi như là lão đại xã hội đen thì thân thể cũng là người, ngã bệnh không tránh khỏi việc uống thuốc. Trương lão đại cầm lấy viên thuốc trên tay y tá cho vào miệng nuốt xuống, không biết thuốc có phải có thành phần an thần hay không, không bao lâu liền nghiêng người ngủ thiếp đi.


Ngủ rất lâu, giống như tối hôm qua phóng đãng bồi bổ.


Trong mộng tựa hồ như có người đụng chạm, Trương Hằng cảm thấy ngứa ngáy, tiện tay vỗ một cái lên mặt, lật thân tiếp tục ngủ mất.


Ngủ một lúc thât lâu, cả người đều thả lỏng, chậm dãi tỉnh lại.


Hiện tại nằm trên giường lật lâu rồi mới từ từ ngồi dậy.


Nhìn chung quanh một vòng, không thấy thân ảnh nam nhân, ngược lại liếc đến bên tủ đầu giường có bình giữ nhiệt. Buổi sáng Hồng Lê Minh mang tới là màu trắng, bây giờ đổi thành màu vàng, không cần hỏi, có thức ăn mới đưa đến.


Trương Hằng không khách khí chút nào, mở nắp, chop mũi ngửi ngửi bên trong là món canh mì thịt băm, trên mặt lộ ra một tia hài lòng.


Không có người kia ở đây, vậy tự mình ăn thôi.


Đổ ra một bát mì thịt băm thơm phức, đưa đến khóe miệng vừa muốn thưởng thức, tiếng nhạc không đúng lúc vang lên.


“Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông, bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng ~~ thịnh suy, thành bại theo dòng nước…” (mn có thể xem thêm ở đây )


Trương Hằng quay đầu bốn phía tìm kiếm nguồn gốc thanh âm.


Trên chiếc ghế cạnh mép giường để một đống thứ lặt vặt, hắn lục lọi, tìm được cái quần của mình, cái này có thể là do tối hôm qua đến bệnh viện, Hồng Lê Minh tiện tay nhặt lên mặc cho hắn.


Trương Hằng móc ra trong túi quần một chiếc điện thoại di động.


“Alo?”


“Hằng ca!”


Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh hỗn độm, khiến cho Trương Hằng đau đầu, vội vàng cần điện thoại để xa lỗ tai một chút.


“Tiểu tử thúi ngươi ở đâu a! Âm thanh lớn như vậy! Lỗ tai thiếu chút nữa bị ngươi làm điếc! Xảy ra chuyện gì? Làm giống như bị cường bạo không bằng.”


“Hằng ca anh ở đâu? Hằng ca anh mau tới, đã xảy ra chuyện!” Đàn em ở trong điện thoại trực tiếp kêu lên: “Thiên Đường Mỹ Lệ bị cường bạo!”.