Năm đầu cấp ba, khi hắn còn tỏn tẻn bước vào trường như một thằng công tử bột thì y đã luôn lãnh đạm thờ ơ như vậy. Dưới cái nắng oi ả cuối hè năm đó, Nông Thần đã có một ấn tượng vô cùng sâu sắc về y. Một thân đơn giản đi giữa trường, không rủng rỉnh trang sức, không màu mè sặc sỡ, cô độc như một chiếc bóng.
Ngọc Diệp là con cả của chủ tịch thành phố, muốn xuân có xuân, muốn đông có đông, được nuông chiều đến lười biếng, tính cách nhếch nhác luộm thuộm như vậy thật không biết rèn đâu ra mà có, chắc là do bẩm sinh. Phong thái tốt, sức khỏe tốt, sức đề kháng cũng tốt, khỏi phải nói tới mấy em gái lẽo đẽo theo phía sau lưng.
Năm lớp mười, lần đầu tiên Thần ngồi cạnh y, Diệp đã âm thầm đánh giá hắn, thô kệch, ngô nghê, ngoại hình khá, còn lại chẳng có gì, đơn giản như một con cún. Cứ mỗi khi buồn bực lại có thể trút giận toàn bộ lên người hắn đập đánh mắng nhiếc ra sao, tên đó vẫn ngô nghê tròn mắt nhìn mình hơn nửa ngày mới ậm ừ có phản ứng. Nông Thần và Ngọc Diệp, họ là một đôi bạn kì quái, thân nhưng cũng không thân, vì vốn dĩ Ngọc Diệp luôn trên cơ, luôn bắt nạt và ức hiếp Nông Thần. Còn Nông Thần lại cứ như một con mèo nhỏ, khép nép bên cạnh và phục tùng cho y. Nhưng đến khi mọi thứ đi quá giới hạn chịu đựng, thì loài động vật nhỏ bé cũng biết phản kháng. Rồi đến khi cả hai nhận ra được tình yêu thực sự mình dành cho đối phương, thì quay đầu nhìn lại, thanh xuân đã qua tự bao giờ…