Cưới Vợ Trước Về

Cưới Vợ Trước Về - Chương 7





7.1


Khóe môi của Thiệu Sâm cong thành hình cung, tâm tình rất tốt, trên đường ngâm nga hát không ngừng, tới lưng chừng núi thì dừng lại.


Màn đêm buông xuống, nhìn từ sườn núi bầu trời phá lệ rực rỡ,lấp lánh ngàn vị tinh tú, ở nội thành khó có thể nhìn thấy được.


"Thật là đẹp!" Bùi Dạ Tĩnh ngửa mặt nhìn lên bầu trời giống như tấm màn đen khổng lồ điểm vô số ngọn đèn nhỏ, chợt lóe chợt lóe.


"Sao anh biết nơi này?" Cô nghiêng đầu nhìn Thiệu Sâm đứng ở bên cạnh đang cười như một tên trộm.


"Bí mật!" Đây là anh lên mạng tìm kiếm thật lâu mới biết chỗ này, không thể để cô biết được.


"Hừ!" Nghĩ cũng biết, anh chưa bao giờ làm chuyện lãng mạn như vậy, nhất định là học ở trên mạng.


"Nhìn, anh mang theo rất nhiều đồ ăn ngon ."


Thiệu Sâm làm ảo thuật, lấy ra một cái giỏ lớn, lại lấy ra một tấm vải, trải lên trên cỏ, sau đó lại từ trong giỏ xách lấy ra mấy hộp đựng thức ăn, bày biện xuống thảm vải.


"Nếm thử một chút món mới của anh." Thiệu Sâm thân mật gắp thức ăn trong hộp đưa đến bên miệng muốn đút cho cô.


Bùi Dạ Tĩnh hưng phấn ăn thức ăn anh đưa đến, mùi vị rất tốt, chưa bao giờ thấy anh làm những chuyện lãng mạn như vậy, hành động lần này khiến Bùi Dạ Tĩnh có cảm giác rất ngọt ngào.


"Thế nào, ăn ngon không?" Anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.


"Ừ, mùi vị không tệ cũng." Cô vội gật đầu khen ngợi: "Món này rất ngon, xem ra tài nấu nướng của anh lại tiến bộ không ít nha!"


Ha ha, cô về sau có lộc ăn rồi, tài nấu nướng của anh càng tiến bộ, cô có thể hưởng thụ càng nhiều thức ăn ngon, thật tốt a!


"Ăn mấy món ăn này của anh tốt hơn nhiều so với việc đi dự tiệc sinh nhật của người bạn nhỏ kia có phải không?" Thiệu Sâm đúng là đồ keo kiệt, vẫn còn để bụng chuyện ở nhà trẻ.


"Sao anh còn nhắc mãi a." Bùi Dạ Tĩnh tức giận liếc nhìn anh một cái, người đàn ông này thật là thích ăn dấm.


"Hừ." Anh không cam lòng hừ một tiếng, tiếp tục đem thức ăn đưa đến trước mặt cô, quyết định không để cho chuyện không vui kia phá hư việc tốt của mình.


Bùi Dạ Tĩnh cũng không tiếp tục cái đề tài này, tâm tình vui vẻ hưởng thụ bữa tối do Thiêu Sâm làm, cùng thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp này, trong lòng tràn ngập vui vẻ.


Sau khi hưởng thụ sự phục vụ của Thiệu Sâm, Bùi Dạ Tĩnh yên ổn gối đầu lên đùi anh, ngắm nhìn bầu trời, hưởng thụ từng làn gió nhè nhẹ thổi tới.


Thiệu Sâm cúi đầu nhìn cô nhắm mắt nghỉ ngơi thật ngọt ngào, đây có phải là thời khắc tuyệt vời nhất hay không. . . . . .


"Tĩnh nhi."


"Hả?"


"Em muốn về nhà không?" Một lát sau, anh mở miệng hỏi: "Ý của anh là, em muốn gặp cha mẹ của em một chút không? Nếu em muốn, ngày mai, hai chúng ta và con cùng trở về."


Bùi Dạ Tĩnh sững sờ, không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này, "Em không biết. . . . . ."


"Tĩnh nhi, thật xin lỗi! Nếu như không phải tại anh, em cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà, anh đã nghĩ sau khi chúng ta ly hôn, em nhất định sẽ về nhà, không ngờ đã nhiều năm như vậy, em cũng không có." Nói đến đây, Thiệu Sâm liền áy náy không dứt.


"Không, không quan hệ tới anh, đó là lựa chọn của em, em cũng không có hối hận." Bùi Dạ Tĩnh lạnh nhạt nói: "Em đã từng trở về, chỉ là cha em vẫn còn rất giận, mỗi năm trước tết, em đều lén lút gọi điện thoại cho mẹ, biết được tình hình của hai người họ, như vậy với em cũng đã rất tốt rồi, không có yêu cầu gì khác."


"Tìm thời gian cả nhà chúng ta cùng nhau trở về." Anh biết cô rất muốn gặp cha mẹ, chỉ là không có dũng khí trở về thôi,"Có anh ở đây, không cần lo lắng."


Bùi Dạ Tĩnh nghiêng đầu úp mặt vào bụng anh, phát ra một tiếng thật nhỏ: "Cám ơn."


"Ha ha, đồ ngốc! Cái này thì có gì phải cảm ơn chứ, dẫn em trở về là chuyện đương nhiên, anh phải đi nhận lỗi với bọn họ, để cho bọn họ tha thứ." Thiệu Sâm kéo cô dậy, ôm lấy, cằm nhẹ nhàng chống đỡ trên đỉnh đầu của cô, cảm thụ hương thơm mềm mại trong ngực, "Người nói cảm ơn là anh mới phải, cảm ơn cha mẹ em đã đưa em tới thế giới này, để anh có cơ hội gặp em."


"Miệng lưỡi trơn tru, cẩn thận bọn họ đuổi anh ra ngoài." Bùi Dạ Tĩnh nghịch ngợm giễu cợt, sau đó nghiêm túc hỏi: "Nếu như bọn họ lại đuổi chúng ta ra ngoài thì sao đây?"


"Vậy anh liền cầu xin bọn họ, đến khi bọn họ chịu tha thứ mới thôi." Thiệu Sâm không chút do dự trả lời.


Bùi Dạ Tĩnh cảm động không thôi, cô có tài đức gì mà anh chịu hy sinh vì cô như thế, anh kiêu ngạo thế nhưng vì cô, nguyện hạ thấp mình, chắc chắn anh chư biết đến chuyện cầu người là như thế nào, hiện lại vì cô mà có thể làm được như vậy.


Lòng của cô lại rung động vì anh, đoạn tình duyên này chém mãi không đứt, nhất định là muốn dây dưa cùng cô cả đời.


Cô rốt cuộc cũng đợi được ngày này, trời sáng dần, cô không ngủ được nữa, vội vàng rời giường chuẩn bị sẵn sàng, vì một ngày này, cô chờ rất lâu rồi, rốt cuộc cũng gặp được con trai!


"Tĩnh nhi, không cần làm nữa." Thiệu Sâm ngăn lại đôi tay bận rộn của cô, vì nghênh đón con trai đến, cô, từ sáng sớm đến hiện tại, liền bữa ăn sáng cũng không ăn,"Ăn điểm tâm xong, chúng ta sẽ tới sân bay đón con trai."


"Nhưng là, em còn không có. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh khẩn trương nhìn hắn.


"Ngoan, em chuẩn bị rất tốt rồi, Thiên Thiên nhất định sẽ thích ." Nói xong, kéo cô đi tới trước bàn ăn,"Ngoan ngoãn ăn điểm tâm, ăn xong chúng ta đi."


Bùi Dạ Tĩnh theo anh ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn bữa ăn sáng.


Ăn điểm tâm xong, hai người lái xe đến sân bay.


Đứng ở lối ra, Bùi Dạ Tĩnh khẩn trương níu lấy vạt áo, vì muốn cho con trai ấn tượng tốt, thỉnh thoảng hỏi Thiệu Sâm: "Bọn họ sắp tới chưa? Tóc của em có bị rối không? Nhìn em có ổn không?"


"Tĩnh nhi, hôm nay em cực kỳ xinh đẹp." Thiệu Sâm cầm tay cô, "Không cần khẩn trương, ở trong lòng của Thiên Thiên, em là người mẹ đẹp nhất."


"Có thật không?"




"Thật."


Lúc này, lối ra lục tục có người đi ra, Bùi Dạ Tĩnh rướn cổ lên, trợn to hai mắt nhìn kỹ, chỉ sợ bỏ qua con trai.


Rốt cuộc, một tiểu hài tử xinh xắn đầu đội mũ lưỡi trai xuất hiện tại lối ra, Bùi Dạ Tĩnh liếc mắt một cái liền nhận ra đó là con trai bảo bối cô ngày nhớ đêm mong, kích động đến nói không ra lời, hốc mắt nhanh chóng dính đầy hơi nước.


Thiệu Thiên vừa ra ngoài liên thấy một dì xinh đẹp đứng bên cạnh cha của nhóc, lập tức nhận ra là mẹ ở trong hình của nhóc.


"Mẹ!" Lập tức buông tay Đường Lăng, chạy như bay về phía Bùi Dạ Tĩnh, tuyệt không sợ người lạ nhào vào trong ngực cô, "Mẹ, Thiên Thiên rất nhớ mẹ, ô ô! Cha nói mẹ giận cha, cho nên không chịu về nhà, mẹ, không cần tức giận với cha, có được hay không?"


"Thiên Thiên. . . . . ." Trong mắt Bùi Dạ Tĩnh chứa đầy nước mắt, chỉ sợ một cái chớp mắt sẽ không nhịn được tất cả đều rơi xuống, "Con trai của mẹ!"


Cô giang hai cánh tay, ôm chặt lấy con trai, chỉ sợ đây là đang nằm mơ.


"Mẹ, đau đau." Bị Bùi Dạ Tĩnh ôm quá chặt, Thiệu Thiên không ngừng cau mày hô.


"Thật xin lỗi, Thiên Thiên, mẹ thật vui mừng." Bùi Dạ Tĩnh buông con trai ra, vội vàng kiểm tra xem mình có làm thằng bé bị thương chỗ nào không.


"Mẹ, tại sao mẹ không tới gặp con?" Thiệu Thiên ngước đầu hỏi.


"Thật xin lỗi, mẹ thực xin lỗi con. . . . . ." Nước mắt rớt xuống, "Là lỗi của mẹ."


"Mẹ, đừng khóc." Bàn tay bé nhỏ giúp cô lau nước mắt, "Cha nói, đều là lỗi của cha, mới khiến mẹ tức giận không đến thăm Thiên Thiên, không phải là lỗi của mẹ."


Con trai ngây thơ an ủi, khiến Bùi Dạ Tĩnh vui mừng không dứt.


7.2


Lúc này, Đường Lăng đi tới bên cạnh Thiệu Sâm, "Sâm, con trai của cậu tuyệt không sợ người lạ."


Bởi vì Thiệu Sâm thỉnh cầu giúp một tay mang Thiệu Thiên tới, ở trên máy bay cấp cho tên nhóc đó chút thông tin về Bùi Dạ Tĩnh, lải nhải hơn nửa ngày, tên tiểu tử này căn bản một chút cũng không cần.


"Trong khoảng thời gian này tôi để cho mẹ con họ nói chuuyện với nhau qua điện thoại, để hai người họ bồi đắp tình cảm." Thiệu Sâm nhìn hai mẹ con Bùi Dạ Tĩnh đang đứng bên cạnh, trong lòng cảm thấy một hồi ấm áp, cảm kích nhìn bạn tốt, "Vất vả cho cậu rồi, cám ơn."


"Không cần cảm ơn...trong vali có rất nhiều tài liệu đang chờ cậu đấy." Đường Lăng không khách khí nói, không có ý định bỏ qua cho anh.


Thiệu Sâm cười một tiếng, đi về phía hai mẹ con.


"Con trai." Tiểu tử kia vừa tới liền nhào vào lòng Bùi Dạ Tĩnh, hoàn toàn bỏ qua người cha này, thật là uổng công anh nuôi dưỡng bao năm nay.


"Cha, Thiên Thiên cũng rất nhớ cha nha!" Tiểu tử lập tức phát hiện cha buồn bã nhìn mình, vội vàng làm nũng.


Chân chó nịnh nọt! Thiệu Sâm vừa bực mình vừa buồn cười ôm Thiệu Thiên lên, "Trong khoảng thời gian không có cha, con có ngoan ngoãn nghe lời hay không?"


"Con rất biết điều, không tin cha hỏi Đường thúc thúc." Tiểu tử này thông minh lôi Đường Lăng ra làm nhân chứng.


Đường Lăng không ngờ tên tiểu tử này sẽ mang mình ra, nhất thời đứng như trời trồng nhìn đôi vợ chồng Thiệu Sâm.


"Ách. . . . . . Yên tâm, nó rất ngoan." Đường Lăng cũng không dám thật lòng báo cáo việc tiểu tử kia trong khoảng thời gian này quậy lật trời.


Thiệu Sâm ý vị sâu xa nói nhìn bạn tốt một cái, ôm con trai, cùng Bùi Dạ Tĩnh đi ra khỏi đại sảnh sân bay.


"Thiên Thiên, mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ cho con nha, con xem một chút có thích hay không?" Về đến nhà, Bùi Dạ Tĩnh dắt con trai đi tới gian phòng cô đã chuẩn bị cho thằng bé.


"Oa, rất nhiều đồ chơi nha." Đều là món đồ chơi cùng mô hình kích trích trí não mà cậu thích nhất.


"Thích không?" Bùi Dạ Tĩnh cười nhìn con trai.


"Thích!" Thiệu Thiên lập tức chạy đến ôm những món đồ chơi trước mặt.


Bùi Dạ Tĩnh ngồi xuống cùng chơi với con trai, muốn đền bù lại thời gian qua không ở bên cạnh cho con trai, Thiên Thiên đã lớn như vậy, nhưng thời gian ở bên cô rất ít, hôm nay có cơ hội, cô nhất định sẽ không bỏ qua.


Thiệu Sâm không gây trở ngại cho hai mẹ con đoàn tụ, mà đang ở phòng khách cùng Đường Lăng bàn chuyện công việc.


Xong việc, Đường Lăng tùy ý dựa người về sau, nhẹ nhõm hỏi "Thế nào, còn muốn ở lại đây tới bao giờ nữa?"


"Hiện tại rất tốt." Thiệu Sâm rất hưởng thụ cuộc sống như thế, con trai cũng đã tới, cả nhà bọn họ coi như đoàn tụ.


"Này này, cậu không quản công ty nữa sao?" Đường Lăng lập tức kháng nghị, trong khoảng thời gian này anh bận rộn đến quay cuồng, "Còn có rất nhiều chuyện chờ cậu về xử lý đấy."


"Cậu là người tôi có thể phó thác, tạm thời giao cho cậu." Thiệu Sâm không hề áy náy, đương nhiên nói.


Đường Lăng trợn mắt, "Có lầm hay không? Cậu thật tính toán ở lại chỗ này?"


"Nếu như Tĩnh nhi muốn ở lại đây, tôi cũng sẽ lưu lại nơi này." Thiệu Sâm khẳng định: "Lần này vô luận như thế nào, một nhà chúng tôi cũng sẽ không chia rẽ, nếu như tất yếu phải vậy, liền dời công ty quan đến đây, bằng không tôi liền chịu khó chạy lại hai bên, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết."


"Ai, thôi, muốn làm thế nào tùy cậu." Đường Lăng biết Thiệu Sâm một khi quyết định cũng sẽ không thay đổi.


"Khoảng thời gian cậu ở đây, đến căn hộ kia của tôi ở tạm." Thiệu Sâm ném chìa khóa cho bạn tốt.


"Bây giờ cậu vẫn chưa giải thích với Dạ Tĩnh sao?" Cậu ta đúng là tên lường gạt, rõ ràng có nhà, dám nói thành kẻ lang thang.


"Qua một thời gian nữa tôi sẽ nói với cô ấy, sau đó cả nhà sẽ cùng chuyển qua đó." Ban đầu vì đến gần cô mà nói dối trên người không có đồng nào, nhưng mà bây giờ Đường Lăng tới, có thể giải vây giúp anh rồi, "Đến lúc đó tôi sẽ nói với cô ấy nhà này do cậu mua là được."


"Tất cả mọi thứ cậu đều nắm trong lòng bàn tay rồi a." Đường Lăng thở dài nói, tên này thiệt là.


"Không có, cô ấy không muốn gả lại cho tôi. . . . . ." Nói đến đây, Thiệu Sâm vẫn còn nhức đầu.


"Tại sao?" Đường Lăng không hiểu, xem bọn họ hiện tại chung đụng rất tốt nha, Bùi Dạ Tĩnh thế nào không muốn gả đây?


"Cô ấy cảm thấy như bây giờ rất tốt, cho là có giấy tờ kia hay không đều không quan trọng." Thiệu Sâm vì thế khổ não cực kỳ, "Ai. . . . . ."


"Vậy bây giờ cậu định làm như thế nào?"


"Còn có thể làm sao?" Thiệu Sâm bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Chỉ có thể đợi."


"Làm ơn, phụ nữ đều rất mềm lòng, chỉ cần cậu làm nhiều chuyện khiến cô ấy cảm động một chút, cô ấy lập tức gật đầu gả cho cậu." Thân là chuyên gia tình yêu Đường Lăng không nhìn nổi rồi, truyền thụ cho bạn tốt chút kinh nghiệm yêu đương, "Đầu tiên, cậu phải ra sức thể hiện, sau đó, thu mua tất cả bằng hữu, đồng nghiệp của cô ấy, để cho bọn họ trở thành trợ thủ của cậu, hơn nữa, cậu còn có Thiên Thiên, có thằng bé giúp một tay, cam đoan cậu sẽ thành công."


Thiệu Sâm trầm mặc không nói, nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Đường Lăng, cảm thấy rất có lý,"Có lẽ phương pháp của cậu có thể dùng được."


"Cái gì có lẽ, căn bản là chắc chắn." Đường Lăng thập phần tin tưởng nói.


"Tôi biết rồi." Thiệu Sâm nói: "Đến lúc đó cậu phải giúp một tay."


"Này, chủ ý là của tôi, còn phải đi giúp cậu nữa, cậu cho rằng tôi rất rảnh rỗi sao?" Đường Lăng lớn tiếng kháng nghị.


"Chủ ý là của cậu, nên cậu mới phải giúp tôi." Thiệu Sâm ra điều kiện, "Nếu như thành công, cho cậu một tháng tự do."


"Được!" Đường Lăng lập tức đồng ý.


Ngay sau đó, hai người đang ở trong phòng khách bàn bạc kế hoạch cầu hôn, mà trong phòng hai mẹ con Bùi Dạ Tĩnh chơi cực kỳ vui vẻ, quên mất sự tồn tại của hai người đàn ông ngoài kia.


*


"Mẹ, chúng ta muốn đi đâu?" Thiệu Thiên vừa ôm lấy ba lô nhỏ của mình vừa hỏi.


"Chúng ta đi gặp ông, bà ngoại, Thiên Thiên nhìn thấy bọn họ nhớ phải chào hỏi, biết không?" Bùi Dạ Tĩnh chuẩn bị xong vài món quà tặng, dặn dò con trai.


Nửa tháng trước, Thiệu Sâm đột nhiên nói với cô muốn chuyển đến nhà anh mới mua, vốn là cô không muốn đi, bởi vì cô cũng có nhà, sao còn phải đến ở nhà của anh, nhưng con trai hết sức làm nũng, cô thỏa hiệp.


Người có tiền thật là tốt, tùy lúc có thể mua được nhà đẹp, xe thì càng khỏi phải nói.


"Dạ, biết." Thiệu Thiên dùng sức gật đầu một cái.


"Hai mẹ con xong chưa?" Thiệu Sâm ở phòng khách hô to: "Chuẩn bị xuất phát thôi."


"Tới đây." Hai mẹ con cùng nhau trả lời.


Bùi Dạ Tĩnh xách đồ đi trước, Thiệu Thiên theo ngay phía sau.


"Không thiếu cái gì chứ?" Thiệu Sâm cầm lấy túi đồ trong tay Bùi Dạ Tĩnh liền hỏi.


"Đều ở đây rồi." Bùi Dạ Tĩnh gật đầu một cái.


"Vậy thì đi thôi." Thiệu Sâm cất đồ xong, ôm con trai đặt ở ghế sau, giúp Thiệu Thiên cài chặt dây an toàn.


Tất cả chuẩn bị xong, Thiệu Sâm lái xe lên đường.


"Chúng ta xuất phát á!" Thiệu Thiên hưng phấn giống như được đi ngoại thành dã ngoại.


"Thiên Thiên, còn nhớ hôm qua cha nói những gì với con chứ?" Thiệu Sâm vừa lái xe, vừa hỏi con trai.


"Nhớ!" Thiệu Thiên lớn tiếng trả lời.


"Ngày hôm qua hai người đã nói gì với nhau?" Bùi Dạ Tĩnh tò mò hỏi, chuyện gì mà hai cha con cứ thần thần bí bí?


"Cha nói đây là ước định của nam tử hán, không thể nói cho người khác biết." Tiểu tử rất biết giữ lời, không có nói cho Bùi Dạ Tĩnh.


"Ngay cả mẹ cũng không thể nói sao?" Bùi Dạ Tĩnh nghiêng đầu nhìn con trai.


"Không thể, nam tử hán nói chuyện phải giữ lời!" Thiệu Thiên lắc đầu một cái, giữ vững lập trường.


"Anh nói với con cái gì?" Không hỏi được con trai, không thể làm khác hơn là hỏi Thiệu Sâm.


"Đã nói là giao ước giữa anh và Thiên Thiên, sao có thể nói cho em được." Thiệu Sâm cười đáp.


"Thiệt là, chuyện gì vậy chứ!" Bùi Dạ Tĩnh bất đắc dĩ trợn mắt, không tiếp tục truy hỏi.


Sau đó không lâu, xe vững vàng dừng lại trước một căn nhà có vẻ hơi cũ kỹ Thiệu Sâm xuống xe ôm con xuống trước, sau đó mở cửa bên ghế lái phụ.


"Thế nào, sợ sao?" Nhìn Bùi Dạ Tĩnh ngồi bất động tại chỗ, Thiệu Sâm dịu dàng hỏi.


"Em. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh có chút khẩn trương, hai tay xoắn lại với nhau.



"Có anh ở đây, không sợ." Thiệu Sâm đưa tay đỡ cô xuống xe, "Đi thôi."


Bùi Dạ Tĩnh thật vất vả mới lấy dũng khí tiến lên nhấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau, cửa liền mở ra.


"Mẹ. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh nhìn thấy mẹ mình già đi không ít, nghẹn ngào gọi.


"Dạ Tĩnh!" Mẹ Bùi đôi tay khẽ run, không thể tin được con gái đang đứng ở trước mặt, "Thật là con sao?"


"Mẹ, là con. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh nén nước mắt, cầm tay của mẹ gật đầu liên tục.


"Mẹ, mẹ khỏe chứ." Thiệu Sâm bước lên trước lễ phép chào hỏi.


"Con cũng tới rồi." Mẹ Bùi vui mừng gật đầu một cái.


"Thiên Thiên, tới đây chào bà ngoại." Bùi Dạ Tĩnh kéo con trai đến trước mặt mẹ cô, "Mẹ, đây là con trai của con, tên là Thiên Thiên."


"Bà ngoại, Thiên Thiên và mẹ đều rất nhớ người a, người và ông ngoại không cần tức giận với cha mẹ của con, có được hay không?" Tiểu tử kia tự giác tiến lên ôm lấy đùi của mẹ Bùi, làm nũng nói.


"Thiên Thiên? Ta có cháu?" Mẹ Bùi nhìn Thiên Thiên thông minh hiểu chuyện, vui mừng nở nụ cười.


"Bạn già, có khách sao?" Giọng nói của cha Bùi bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng mẹ Bùi.


"Cha. . . . . ." Bùi Dạ Tĩnh khẽ gọi, thấy lưng cha mình có chút còng, cô không kìm được nước mắt.


Cha Bùi vừa thấy người ngoài cửa, vẻ mặt lộ chút xúc động, ngay sau đó lạnh mặt xuống, "Các ngươi tới làm gì, nhà họ Bùi với các ngươi không còn bất kỳ quan hệ gì."


"Ông ngoại, ông không cần đuổi chúng cháu đi, có được hay không?" Bùi Dạ Tĩnh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Thiệu Thiên liền xoay người chạy đến bên cạnh cha Bùi, lôi kéo tay của ông đáng thương nói.


"Đây là. . . . . ." Cha Bùi kinh ngạc cúi đầu nhìn bé trai bên chân.


"Bạn già, nó là ngoại tôn của chúng ta a!" Mẹ Bùi kích động nói: "Chúng ta có cháu rồi !"


"Ông ngoại, cha mẹ con biết sai rồi, ông không cần đuổi bọn họ đi, có được hay không?" Thiệu Thiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cha Bùi.


Cha Bùi ngưng mắt nhìn cặp mắt khẩn cầu của Thiệu Thiên, không thể nói lời cự tuyệt.


Mẹ Bùi thấy thế, vội vàng thuyết phục chồng: "Bạn già, nể mặt cháu trai, cho bọn chúng vào cửa thôi."


"Cha, xin cha tha thứ cho chúng con." Bùi Dạ Tĩnh khóc cầu.


"Cha, xin cha tha thứ Tĩnh nhi, cho cô ấy về nhà ạ." Nói xong, Thiệu Sâm quỳ xuống đất, "Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của con, xin cha không cần trách cứ Tĩnh nhi!"


"Thiệu Sâm!" Bùi Dạ Tĩnh la hoảng lên, không ngờ anh sẽ hành động như vậy.


"Bạn già, ông cũng nói một câu đi chứ." Mẹ Bùi thấy lão chồng nhà mình không nói lời nào, gấp gáp thúc dục.


"Ông ngoại, đừng bắt cha cháu quỳ a!" Nói xong, tiểu tử giống như muốn khóc lên.


"Ầm ĩ." Cha Bùi lạnh lùng nói: "Ta là nể mặt cháu trai cầu tình, mới để cho hai đứa vào cửa." Nói xong cha Bùi ngồi chồm hổm xuống, nhìn Thiệu Thiên,"Nói cho ông ngoại, cháu tên là gì?"


"Cháu là Thiệu Thiên, cha mẹ thường gọi cháu là Thiên Thiên." Tiểu tử lại khôi phục khuôn mặt tươi cười.


“Thiên Thiên, ông ngoại dẫn cháu đi ăn ngon ." Cha Bùi trưng ra khuôn mặt tươi cười, dắt Thiệu Thiên vào nhà.


"Sao anh làm như vậy?" Bùi Dạ Tĩnh hốc mắt ẩm ướt, đỡ Thiệu Sâm dậy, đi theo phía sau mẹ Bùi vào cửa.


"Đứa ngốc! Vì em, này có đáng gì." Thiệu Sâm không thèm để ý nói.


"Anh mới là ngu ngốc nhất thiên hạ." Bùi Dạ Tĩnh mắt rưng rưng cười nói.


"Anh sẵn lòng." Mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, Thiệu Sâm nói,"Anh đã nói rồi, có anh ở đây, không cần sợ."


Bùi Dạ Tĩnh cảm động không thôi, xiết chặt lấy bàn tay của anh.


Hai ngày sau, hai vợ chồng nhà họ Bùi thật sự không muốn rời xa cháu ngoại cũng đành để cả nhà Thiệu Sâm ra về.


Bùi Dạ Tĩnh quay đầu lại nhìn con trai đã ngủ say, nhẹ giọng hỏi: "Là anh dạy Thiên Thiên nói những lời đó với cha mẹ của em có phải không?"


"Ha ha." Thiệu Sâm cười gượng mấy tiếng.


Bùi Dạ Tĩnh nhìn anh, tự đáy lòng nói một câu: "Cám ơn."


"Muốn cám ơn anh, vậy gả cho anh đi." Thiệu Sâm không quên nhân cơ hội cầu hôn.


"Không cần." Cô không cần suy nghĩ liền phủ quyết.


"Tại sao?"


"Em thích như vậy." Cô nghịch ngợm cười một tiếng, nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng không ngừng giơ lên.


Thiệu Sâm thất bại thở dài, xem ra vẫn cần cố gắng nhiều!