Cưới Vợ Để Mẹ Vui

Chương 71: Anh Đã Cố Gắng Rồi




“Thường ngày bà ấy ra ngoài là về ngay, tại sao hôm nay lại không liên lạc được chứ?”

Tiêu Tuấn đã gọi mấy lần, mà kết quả vẫn không gọi được cho mẹ mình. Anh ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài bắt đầu đổ mưa mà lòng nóng như lửa đốt. Chưa bao giờ anh thấy bất an như thế, lo sợ như thế. Trận mưa này, cứ như đang dự báo một điều gì đó chẳng lành. Lục Lâm lái xe xung quanh các nơi mà Tiêu phu nhân thường đến, sau đó lại chuyển hướng đến đồi.

Đèn xe rọi vào khu vực đi đến mộ của Tiêu lão gia, đột nhiên có một chú chó băng qua đường khiến Lục Lâm phải phanh gấp. Lúc này, trong tiếng mưa dần nhỏ lại, Tiêu Tuấn nghe được tiếng chuông điện thoại của mẹ mình. Anh như bị thúc giục một cách lạ kì, tháo dây an toàn rồi mở cửa ra nhìn xung quanh.

“Mẹ? Mẹ đang ở đâu?”

Mưa nhanh chóng thấm ướt cả người anh. Lục Lâm bối rối vì anh đột ngột xuống xe, loay hoay lấy ô rồi theo anh ra ngoài. Tiêu Tuấn chạy lên đồi, ngọn đèn đường vàng cam rọi vào người đang nằm trên đất. Anh như chết lặng, trong tiếng mưa còn có cả tiếng gọi thất thanh.

“Mẹ!”

“Phu nhân?”

Lục Lâm buông ô xuống, nhìn Tiêu Tuấn khụy gối ôm lấy mẹ mình. Cơ thể của bà đã lạnh, nay lại thêm cơn mưa buốt giá càng không còn dấu hiệu của sự sống. Anh không hiểu tại sao chuyện lại thành ra thế này. Rõ ràng mẹ anh đang rất khoẻ mạnh, bà đang rất vui vẻ. Ôm lấy mẹ mình, Tiêu Tuấn vừa gọi vừa hoảng loạn.

“Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra! Mở mắt ra nhìn con đi!”

Lục Lâm đứng yên một chỗ, nức nở nhìn bờ vai anh run lên từng cơn. Anh ta theo anh và gia đình đã bao nhiêu lâu, được cha mẹ anh đối đãi như người trong nhà. Chưa từng mang lòng đố kỵ hoặc có ý nghĩ phản bội, Lục Lâm được Tiêu gia vô cùng tin tưởng. Tiêu phu nhân là người hiền hậu, để bà ra đi như vậy thật quá đỗi bất công.

Được đưa vào bệnh viện với kết quả không hề khả quan, đến bây giờ Tiêu Tuấn vẫn không dám tin rằng mẹ mình đã mất. Sau khi chẩn đoán rõ các tình trạng, bác sĩ xác nhận rằng Tiêu phu nhân qua đời vì tái phát bệnh tim. Tiêu Tuấn đứng đó như người mất hồn, trong đầu đặt ra hàng loạt câu hỏi. Mẹ anh thừa biết bản thân bệnh tim, nên khi ra ngoài đều mang theo thuốc. Bà là người có trí nhớ tốt, không thể quên được. Tại sao khi bệnh tim tái phát bà lại không uống thuốc? Tại sao vào thời gian đó bà lại ở mộ của Tiêu lão gia?

Các y tá đẩy giường của Tiêu phu nhân ra khỏi phòng cấp cứu, trên người bà trùm một tấm vải trắng. Anh đứng đó, trái tim như bị nhàu nát rồi vỡ ra. Tại sao đến giờ phút này, anh vẫn không thể bảo vệ chu toàn cho những người mà mình yêu thương? Tại sao chứ?

Tiếng giày cao gót gõ vội vã trên nền gạch hoa trắng. Bạch Nhược Đình sau khi nhận tin từ Lục Lâm thì lập tức vào trong bệnh viện. Và khi cô đến nơi, thì đã nhìn thấy cảnh tượng này. Cô hốt hoảng đến mức nấc nghẹn, đưa tay ôm lấy miệng mình. Nhìn dáng người cứng đờ của Tiêu Tuấn, cô không biết giờ đây nên làm thế nào với anh.

“Mời người nhà bệnh nhân làm thủ tục nhận thi thể ạ!”



Lục Lâm biết lúc này mình là người nên đi, vậy nên đã bước theo y tá đến quầy. Tiêu Tuấn thở ra một hơi run rẩy, bao nhiêu kìm nén của anh như vỡ oà khi quay đầu lại nhìn thấy cô. Nhìn cô, anh thật sự không còn đủ sức để gồng mình nữa. Anh đứng đó, hai bàn tay siết chặt, mím môi. Bờ môi anh run lên bần bật, lồng ngực nóng ran, nước mắt trào ra như mưa bất.

Bạch Nhược Đình bước đến, cô cố gắng không khóc để lúc này có thể là chỗ dựa duy nhất của anh. Tiêu Tuấn nghẹn ngào, gục đầu thì nước mắt tuôn ra như ngọc đứt dây.

“Anh…”

Anh nói không thành lời, cổ họng nghẹn lại, mũi cay nồng.

“Đình Đình! Anh… Mất mẹ rồi!”

Bạch Nhược Đình nghẹn ngào. Cô biết gần đây tinh thần của anh đã chịu ảnh hưởng bởi rất nhiều chuyện. Bây giờ lại thêm đả kích này, có lẽ anh sẽ không thể nào chịu được.

“Anh đã… Cố gắng rất nhiều rồi! Đình Đình! Anh thật sự, đã cố gắng rất nhiều rồi mà!”

Tiêu Tuấn gục đầu lên vai cô, anh ôm lấy cô rồi bật khóc nức nở. Tiếng khóc nghẹn ngào này, khiến cô vô cùng chạnh lòng và xót xa.

Tang lễ của Tiêu phu nhân diễn ra vào một ngày mưa buồn của cuối tuần. Người đến dự đa phần là bạn bè thân thiết giữa bà và Tiêu lão gia, còn có các đối tác làm ăn của Tiêu Tuấn. Bạch Nhược Đình mặc chiếc váy kiểu sơ mi đen dài tay, mái tóc đen uốn xoăn gợn sóng gọn xoã hai bên vai. Cô cầm ô, ánh mắt đượm buồn nhìn dáng hình của Tiêu Tuấn. Anh đứng trước di ảnh của mẹ mình, tay cầm bó hoa hồng trắng, Lục Lâm cầm ô đứng ngay bên cạnh.

Khung cảnh đưa tang buồn thương, cùng tiếng mưa rơi rĩ rã. Đôi mắt anh một màu đỏ hoe, nhưng bây giờ lại cứng rắn đến mức không thể rơi lệ. Trong đầu anh bắt đầu nhận ra những điều bất thường về cái chết của mẹ. Dường như nó không đơn giản, và có lẽ nó liên quan đến người đàn bà kia.

Người người lần lượt cầm ô đi lên đặt hoa hồng trắng xuống mộ của Khưu Tuyết Mai. Như di nguyện của bà vẫn thường hay nói, mộ của bà được xây dựng bên cạnh mộ của chồng mình. Tiêu Tuấn nhìn ảnh của mẹ, nước mưa xối xả làm nhoè cả mắt anh, rồi mờ dần, mờ dần. Đầu anh như bị thứ gì đó váng xuống, choáng váng không còn rõ lối đi, sau đó thì không thể đứng vững. Lúc này, anh chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng của Lục Lâm và Bạch Nhược Đình.

“Tiêu Tuấn? Tiêu Tuấn?”

“Thiếu gia? Thiếu gia ơi?”