Cuối Tuần Tôi Và Em

Chương 35: Là do anh tự đa tình




Cuối cùng vẫn là Hứa Bình lên tiếng trước. Ở cạnh người con gái mình yêu, trong không gian có hai người, khung cảnh có vẻ hợp lý... Có lẽ sẽ thật hạnh phúc và lãng mạn một chút. Nhưng chỉ toàn là sự rối bời, khó xử và có gì đó nén trong lòng cả hai



Bội Mễ nghe anh lên tiếng trước, phá tan sự im lặng, có hiểu ý hỏi nhưng lại không biết trả lời sao, vặn vẹo:



- Ý Tổng Giám đốc... Là sao?



Hứa Bình thở dài, hai tay chống lên thành ban công bất lực, quay lại nói:



- Tại sao lại tránh mặt anh? Thời gian vừa qua rất dễ nhận thấy thái độ của em rất khác... Cả việc xưng hô, rõ ràng em cũng đồng ý không gọi chức danh ngoài công ty... Gần đây em là có chuyện gì vậy Bội Mễ?



Bội Mễ bặm môi, ánh mắt chỉ liếc nhìn xuống dưới, cả người run run lên. Hứa Bình đi gần lại cô, nói:



- Bội Mễ à... Anh...



Hai tay nam nhân đưa lên định chạm vào hai vai đang run rẩy lên của cô, nhưng lại bị gạt phăng ra, Bội Mễ lùi ra sau, chầm chậm nói:





- Đừng chạm vào em...



Nam nhân buông thõng hai cánh tay xuống, quay hướng ánh mắt ra ngoài tòa nhà cao đối diện. Cả hai tiếp tục chìm vào im lặng, mãi một lúc sau cô mới chịu lên tiếng:



- Hứa Bình... thời gian qua, anh đã rất tốt với em. Em... vô cùng cảm kích và trân trọng tình cảm của anh...



Hứa Bình ngắt lời, giọng nói không bình tĩnh:



- Vậy tại sao... Thời gian qua em cố ý tránh né là ý gì đây? Anh gọi em không nghe, nhắn tin không hồi đáp, đỗ xe dưới sảnh chờ em...



Bội Mễ lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi, giải thích:





- Từ nay anh đừng làm vậy nữa... Em cứ nghĩ tình cảm hai chúng ta là ở mức bạn bè thân tình, quan tâm nhau một chút... Có vẻ... anh đã hiểu sai ý...



Hứa Bình như không tin vào tai mình, quay lại ép cô đối diện mình, hỏi:



- Bạn bè? Anh đã thể hiện bản thân đến mức đấy em lại nghĩ là bạn bè? Rốt cuộc em ngốc thật hay... coi anh là trò đùa?



Bội Mễ dứt khoát, khuôn mặt vô cảm trả lời:



- Ừ... Trò đùa đấy... Anh đã rõ chưa? Thời gian qua chẳng có nghĩa lý gì với tôi đâu... Là do anh tự đa tình...



Nam nhân rời cô ra, lùi về sau rồi đứng nhắm mắt vẻ suy nghĩ. Như một cú shock trong lòng, bản thân chưa kịp tiếp thu nổi



Hứa Bình nhẹ giọng, nói:



- Tuần sau anh sẽ sang Anh, tiếp quản vị trí Tổng giám đốc bên Tập đoàn... Đáng lẽ ban quản trị yêu cầu từ tuần này... Nhưng anh không muốn, anh cũng có thể khước từ lời mời này... Tất cả là vì em...



Cô ngắt lời, lạnh lùng nói:



- Đi đi... Đừng chần chừ gì cả... Chẳng có lí do nào để anh ở lại... Nếu là lí do vì tôi...



Cô bỗng cười lớn:





- Ha ha... Thật ngốc xịt...



Vẻ mặt Hứa Bình chưa từng thấy ở cô, Bội Mễ nhanh quay về phía thang máy, ấn nút xuống sảnh tầng 1. Trước khi thang máy đóng, cả hai nhìn nhau, một bên xa lạ, không biểu cảm, một bên tràn đầy tiếc nuối và hụt hẫng. Cánh cửa thang máy đóng lại, Hứa Bình hét lớn lên một tiếng:




- Agggggg....



Bên trong thang máy, Bội Mễ tâm trạng không khá hơn là bao. Cô dựa người về sau, ngửa cổ ra, nhìn kĩ đã thấy chóp mũi đỏ, hai bên mắt hơi ậng nước. Nói ra những lời gây sát thương... thật điên rồ



Cửa thang máy mở ra sảnh, con xe Tử Sâm đã đỗ ngoài đó. Cô lấy lại tâm trạng, bước ra ngoài tiến về xe. Nam nhân nhanh chóng chạy ra mở cửa xe, cẩn thận cài dây an toàn cho cô, nói:



- Hai chúng ta đi ăn tối nhé... Anh vừa đặt bàn rồi...



Cô lặng lẽ gật đầu, đáp một tiếng:



- Vâng



Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa kính, khuôn mặt đượm buồn, nước mắt ậng ra sắp tuôn ra ngoài, bản thân cô đang cố nén lại nhất có thể.



Đến nơi, một nhà hàng sang trọng, Tử Sâm ân cần đỡ cô xuống, khoác tay vào bên trong. Người phục vụ đưa họ đến vị trị bàn, đồ ăn lần lượt đưa lên. Tử Sâm kéo lại gần mình, từ từ xắn các miếng thức ăn nhỏ, để trong bát cho cô, nhỏ nhẹ:



- Ăn đi... Hôm nay tăng ca muộn, cũng đói rồi...




Ánh mắt cô từ nãy nhìn anh, nhìn từng cử chỉ, hành động và nghe lời nói. So với Hứa Bình, anh không tệ, nhưng lại chiếm hữu cao. Hôm nay cô mới thực để ý nhiều tới hai người đàn ông.



Nam nhân trước mặt không khỏi thắc mắc:



- Bội Mễ... Có chuyện gì cần chia sẻ không?



Cô vội thu lại ánh mặt, e hèm giọng rồi cúi xuống bát, đáp:



- Không... Em ăn đây





Tử Sâm chồm gần lên phía cô, lại giở giọng biến thái:



- Đừng nói là... đói quá nên muốn ăn tôi nhé...



Bội Mễ toan gắp miếng thịt lên miệng, vì lời nói của anh mà dừng lại:



- Anh.. Điên à?



Đáp lại là tiếng cười phá lên của Tử Sâm, nét mặt anh tươi rói mỗi lần nhìn vào vẻ mặt nai tơ ngơ ngác đó. Cô cũng xốc tinh thần một chút, cười tủm tỉm rồi nhanh chóng dùng bữa



Tu... Tu.. Tu...



- Alo..



- À Chủ tịch, tôi quyết định... sẽ về Tập đoàn, chức vụ bên chi nhánh tại đây sẽ để lại cho người khác...



- Ha ha phải vậy chứ Hứa Bình. Cậu là cánh tay phải của ta mà. Mới bảo cậu sang chi nhánh để giám sát công việc một chút, vậy mà cứ lì ở đó luôn là sao?



- À ừm... Tôi có chút chuyện nên muốn ở lại... Nhưng cũng xong rồi, đến lúc về lại Tập đoàn rồi...



- Chốt vậy... Đầu tuần tới sẽ có chuyến bay đến hộ tống cậu về lại đây



- Vâng... Cảm ơn Chủ tịch