Cuối Tuần Tôi Và Em

Chương 30: Cuộc gọi chết tiệt




Con xe Tử Sâm dừng lại dưới sảnh khách sạn, ngay sau đó mở cốp ra và có người bê đồ lên phòng. Họ khệ nệ xếp vali, thùng carton vào gọn trong góc. Xong xuôi Tử Sâm đóng cửa lại, nói:



- Từ nay em ở đây, không cần tốn phí thuê nhà làm gì cả



Đây là căn khách sạn của Tử Sâm, trước đây chỉ là nơi cô đến tối cuối tuần, giờ ở hẳn liền có chút không quen. Tử Sâm đi ra mở một bên phòng trống, bên trong có đầy đủ tủ quần áo, bàn làm việc, kệ sách, một ghế sofa nhỏ, có thêm cửa ban công mở ra hít khí trời, nói:



- Không gian riêng của em...



Bội Mễ ló mặt vào trong, nhìn xung quanh rồi cũng vừa ý, nhưng vẫn thắc mắc:



- Thiếu giường sao? Cả phòng tắm...



Tử Sâm đóng cửa phòng lại, ngả lưng vào ghế, chân gác lên bàn thật ngỗ nghịch, đáp:



- Chẳng phải ngủ em nằm cùng giường tôi sao? Tắm thì cũng là tôi giúp em còn gì





Bội Mễ chống tay hai bên eo, thở một hơi dài mệt mỏi, phủi tay:



- Tùy anh quyết định



Tối đó cô vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi sữa dê thơm ngậy. Làn da cô trắng noãn lại thêm hương thâm này khiến nam nhân ngồi ngoài bàn muốn dẹp hết đống đồ ăn xuống, đặt cô lên mà ngấu nghiến. Ánh mắt Tử Sâm nhìn thau láu như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, anh đứng bật dậy đi về phía cô như bị thôi miên. Bội Mễ nhậm ra nguy hiểm ngay tức khắc, lùi ra sau, miệng lắp bắp:



- Này này... Anh... ư



Tử Sâm tiến lại cắn ngay xuống dái tai cô, lưỡi đưa ra liếm vành tai, cố ý phả hơi nóng vào bên trong màng nhĩ, kích thích từng dây thần kinh bên trong. Cả người cô lại run lên bần bật, còn chút sức, Bội Mễ ẩn anh ra, đánh vào lồng ngực Tử Sâm một cú khá đau khiến anh cũng nhăn mặt, gằn:



- Dừng lại ngay...



Để nói ra được điều này Bội Mễ cũng thu hết can đảm, khuôn mặt gồng lên tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng cũng đang run lên. Cô nhanh chóng chạy ra bàn ăn mặc cho anh đứng đó đơ người.



Bữa tối cũng kết thúc sớm, cả hai cùng nhau rửa bát nhưng thực chất chỉ mỗi cô. Tử Sâm đứng đằng sau sờ soạng lên khắp người, môi lạnh áp vào hôn khắp cổ cô. Đống bát ít ỏi rửa tráng tầm 10 phút là xong nhưng thành 20 phít vì sự phá đám của Tử Sâm.



Tối đo Bội Mễ vào phòng riêng của mình, nam nhân cũng lẽo đẽo theo sau. Cô bực bội ẩn anh ra ngoài, nói:



- Anh không có gì làm à? Đừng cứ theo em nữa...



Tử Sâm chống tay lên tường, cúi xuống mặt cô đểu cáng nói:



- Tôi thích thế... Em làm gì được à?



Bội Mễ cau có, giậm chân xuống sàn tỏ vẻ tức tối, quay ra đóng sập cửa phòng lại, mặc anh ngoài đó. Có vẻ nam nhân cũng chịu tha, không làm phiền cô nữa



Mai là hạn nộp báo cáo tài chính theo quý của công ty, Bội Mễ đã hoàn thành xong từ hôm trước, bây giờ kiểm tra lại cho chắc nữa là ổn. Ngoài ra cũng xem lại tài liệu, nhập thông tin... cố một chút nữa là xong rồi



Một lúc sau, cô vươn vai ra sau, khuôn mặt giãn ra thoải mái, đống công việc vậy là hoàn thành. Bội Mễ hướng mắt là ngoài ban công, nhìn lên trời đêm nay, bầu trời có màu xanh đen, chút khoảng sáng mập mờ là mấy đốm sao nhỏ. Khung cảnh khá thơ mộng, căn phòng thực thoải mái a





Tiếng chuông điện thoại cô kêu lên, nhìn ra là số của Hứa Bình. Cô chần chừ một lúc rồi cũng quyết định bắt máy:



- Alo... Anh gọi em



Phía đầu dây bên kia là một sự gấp gáp, Hứa Bình hỏi dồn dập:




- Bội Mễ, hôm nay có chuyện gì sao? Ở công ty anh đã khá lo lắng cho em, cuối giờ định chở về mà em lại tan sớm. Rồi đến chung cư mới biết em đã trả nhà? Em gặp chuyện gì sao?



Tiếng nói gấp gáp, bồn chồn và hối hả cứ xa xả vào bên tai cô. Bội Mễ khó xử, nhẹ giọng nói:



- Anh bình tĩnh đi... Em vẫn ổn, chỉ là.. ư..



Bội Mễ đang ngồi yên vị trên ghế thì bỗng có lực nhấc cô dậy, bế ra ghế sofa. Không ai khác ngoài Tử Sâm, khuôn mặt anh hằm hằm nhìn lấy cô, quay lưng cô vào ngực mình, hai tay đan ra cấu lên hai bên đỉnh tu**t sơn. Bội Mễ bị động, lỡ ngân lên một tiếng trong điện thoại.



Bên kia Hứa Bình không thấy cô nói gì tiếp, gặng hỏi:



- Bội Mễ... Em sao vậy chứ?



Lực tay Tử Sâm xoa nắn toàn b*u v*, hai tay nhào nặn bóp nghẹt không thương tiếc, anh cúi xuống hõm cổ cắn lấy thớ da đấy, bên dưới c* v** nhô cao lên cọ xát vào tư m*t cách sau lớp vải satin. Bội Mễ bị kích thích không nói tử tế được một câu:



- Em.. Em.. Ah...




Cả bàn tay Tử Sâm móc hẳn vào trong quần lót, dưới này đã nhơ nhớp mảng d**h. Ngón tay anh vân vê lấy hạt l*u đỏ, cố tình vê tròn lấy nó vì biết cứ làm vậy sẽ khiến cô kích thích tột độ



Hứa Bình như không hiểu tiếng gì, anh vẫn sốt sắng:



- Này.. Bội Mễ, em nói gì? Anh nghe không rõ



Mỗi lần Hứa Bình lên tiếng, Tử Sâm lại cố tình kích thích cơ thể cô hơn. Anh đưa một ngón tay dài đút vào lỗ nh* h*ng hào, chèn ép thêm ngón nữa, rồi ngón nữa. Bội Mễ khuôn mặt đỏ ửng, tay đưa lên bịt miệng ngăn tiếng rên cất ra, cố trả lời:



- Em.. Em.. không.. sao...






Bên dưới ngón tay anh to quá, lại thô ráp lu*n đ*ng bên trong, ma sát khắp nộn th*t hồng khiến dịch chảy ra nhiều hơn, thấm ướt ra ngoài quần và âm ẩm nơi đũng quần Tử Sâm. Nam nhân bỉ ổi cắn thêm vào vành tai, một tay tiếp tục vân vê đầu n*m hồng từ nãy đến giờ.



Ngay lúc này cô chỉ muốn dập máy thật nhanh, khó chịu về sự lắm điều của Hứa Bình. Anh vẫn tiếp tục hỏi:



- Em chuyển nhà ở đâu? Mai anh đến chở đi làm...



Tử Sâm nghe đến đây như lộn ruột lên, anh đè hẳn Bội Mễ nằm xuống ghế, xé rách quần bên dưới, n*m c*n thô to gân đỏ lên th*c mạnh vào. Bội Mễ bịt chặt miệng suýt hét lớn lên, môi bị cắn chặt đến rỉ máu bên khóe, nước mắt đã lưng tròng nhưng chỉ nhận lại ánh nhìn tức tối của nam nhân phía trên. Cô lặp bặp nói:



- Mai... nói chuyện... Hôm nay... Em... Mệt



Nói rồi cô dập máy ngay tức khắc, thả cửa miệng rên la:



- Ư... Ah... Tử Sâm, chậm chậm... Rách mất..nga



Nam nhân vắt cao chân cô lên, c* v*t điên cuồng thúc mạnh vào lỗ nh*, gằn hỏi:



- Sao nào... Quan tâm nhau đến thế sao?



Bội Mễ khóc nấc lên vì đau, hai bánh bao rung lắc dữ dội, cả người cô rịn mồ hôi ra. Miệng vừa nấc vừa cố thanh minh:



- Hức... Hức... Không phải... Ưm..