Người dịch:Tietie
Giản Hàng không vội chuyển đến biệt thự ở, khi nào Tần Mặc Lãnh giục cô, cô mới chuyển.
Sự im lặng luôn cần có một người đánh vỡ, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Còn cần nước không?”
Nước trong cốc của Tần Mặc Lãnh đã tới đáy, vốn nên rời đi, anh lại đưa cốc cho cô.
“Làm phiền rồi.”
Anh dùng tay trái cầm cốc nước, Giản Hàng trong chốc lát đã trông thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh của anh, tưởng đăng kí kết hôn xong, anh sẽ không đeo nữa.
Đặt cafe xuống, cô đứng dậy thêm nước cho anh, sợ anh không uống hết một cốc, chỉ rót nửa cốc mà thôi.
Anh đang đợi cô nói ngày nào chuyển vào, cô thì lại đang đợi anh hỏi cô.
Hai người đều không vạch trần, sau đó chủ đề nói chuyện này bị bỏ qua. Giản Hàng cảm thấy, nếu như hai người họ quen thuộc hơn một chút thôi, đều bằng lòng buông bỏ kiêu ngạo, có lẽ sẽ không đến mức như thế này.
Tần Mặc Lãnh nhận lấy cốc nước trong tay cô.
“Em không ngủ trưa à?”
Không ngủ, rút thời gian ra chơi game.
Giản Hàng đương nhiên không nói thật với anh.
“Không rảnh”.
Tần Mặc Lãnh giải thích rằng cô bận công việc, anh có thói quen ngủ trưa, thói quen hình thành từ hồi còn đi học, sét đánh cũng không động, trưa nay qua đây lấy ví tiền, không có thời gian ngủ trưa.
Anh lại uống nửa cốc nước, thời gian cũng kha khá, nên cáo từ thôi.
Giản Hàng buông cốc cafe xuống, đi tiễn anh.
Tần Mặc Lãnh đi đến cửa, cô theo anh đi ra ngoài, anh quay đầu:
“Không cần tiễn”.
“Tôi không có chuyện gì”.
Giản Hàng đóng cửa phòng làm việc.
Đi qua khu làm việc, nhiều ánh mắt tò mò hóng chuyện lén lút lao tới, nhìn theo đến khi bọn họ đi xa.
Khi đến thang máy, có mấy người của Doãn Lâm đang đứng đợi thang máy.
“Olive”.
Giản Hàng gật đầu.
“Phương án vẫn chưa xác định xong ư?”
“Cũng kha khá rồi, hôm nay đến hiện trường mở cuộc họp, chắc không có vấn đề gì lớn”.
Bọn họ thuộc đoàn đội hạng mục khác, không quá thân với Giản Hàng, không quen gọi cô là sếp, đều chỉ gọi tên tiếng anh của cô, thi thoảng khi mở cuộc họp với bên A cũng xưng hô là Giản tổng.
Thang máy đến nơi, người bên trong không nhiều, Tần Mặc Lãnh là người cuối cùng vào thang máy, còn có thể đứng thêm hai người, anh giơ cánh tay dài ra, ấn nút mở cửa, nhìn về phía Giản Hàng:
“Không tiễn anh xuống dưới?”
Giản Hàng đối mắt với anh, từ trong đôi mắt ý vị sâu xa của anh, cô lập tức hiểu, anh muốn đóng cặp vợ chồng yêu thương nhau trước mặt đồng nghiệp của cô, khiến những lời lưu truyền không tốt về cô không phá mà vỡ.
Cô rảo bước vào thang máy, đứng dựa bên cạnh anh.
Anh hôm nay đến phòng làm việc của cô, lại mua cafe đem tới cho cô, ít nhiều có thể giúp cô giải vây, khiến người khác cảm thấy tình cảm vợ chồng họ không chịu ảnh hưởng của bà Cao.
Đến tầng hầm, đợi người khác đi xa, Giản Hàng nói lời cảm ơn với anh.
Tần Mặc Lãnh không đáp lại, mà chỉ nói:
“Em lên tầng đi”.
Anh đang kéo cửa xe, lại quay người hỏi cô:
“Tên tiếng anh của em là Olive?”
“Ừ.”
Tên tiếng anh hồi học mẫu giáo của cô là Olivia, sau đó có người nói Olive nghe hay, thế là cô đổi thành Olive, đã gọi được hơn hai mươi năm rồi.
Olive, oliu nhỏ.
Tần Mặc Lãnh dùng tay trái đặt lên cửa xe, cô lại trông thấy chiếc nhẫn cưới đó, có chuyện đúng lúc cô muốn nói với anh.
“Lại làm chậm trễ anh thêm hai phút.”
Tần Mặc Lãnh ra ý bảo cô nói.
Giản Hàng dựng thẳng chiếc nhẫn kim cương trên tay của mình cho anh xem.
“Tôi dự định mua một chiếc nhẫn đơn giản để đeo, chiếc kim cương này quá lớn, không tiện cho lắm.”
Chủ yếu là lo nhỡ đâu đánh rơi mất, chiếc nhẫn kim cương bằng giá tiền nửa căn nhà, đối với cô mà nói, quá đắt đỏ. Trước khi đổi nhẫn nói trước với anh, là không muốn anh hiểu lầm, tưởng cô không yêu thích đeo chiếc nhẫn cưới này.
Tần Mặc Lãnh không thèm suy nghĩ:
“Không cần đổi, rơi mất lại mua cái khác.”
Giản Hàng:
“......”
Tần Mặc Lãnh ngồi lên xe, đợi Giản Hàng vào trong thang máy, xe của anh mới chạy khỏi.
Nếu như anh đã nói không cần đổi, cô sẽ tiếp tục đeo chiếc nhẫn kim cương này.
Quay về phòng làm việc, Giản Hàng nhận được cuộc gọi của Đàm Phong.
Đàm Phong là học trò của cha Giản Hàng, ban đầu anh và Giản Hàng không hề quen biết, Giản Hàng cũng không biết anh là ai.
Chính thức quen biết là hai năm trước, khi ấy Giản Hàng vẫn còn nhậm chức tại trụ sở chính của Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm ở Manhattan, hai công ty có sự liên kết trên nghiệp vụ, anh từng giúp đỡ Giản Hàng.
Lúc tán gẫu anh nhắc tới cha của cô, kể từ đấy, anh và Giản Hàng hai người mới không có chuyện gì là không nói.
Về sau Giản Hàng được điều về công ty chi nhánh ở Bắc Kinh của Quản lý tài sản Doãn Lâm, mỗi người đều bận rộn, mấy tháng hiếm lắm mới liên hệ được một lần.
Đàm Phong:
“Nghe nói em đang tranh hạng mục mua bán và sáp nhập của Tập đoàn Vạn Duyệt.”
Giản Hàng cười:
“Tin tức cũng nhanh đấy.”
Cô và Đàm Phong cùng ngành, phần lớn thời gian đều là đối thủ cạnh tranh.
Đặt vào là ngày trước, cô nói tin tức của anh nhanh nhạy, Đàm Phong sẽ nói: ‘Biết người biết ta’.
Hôm nay anh lại chỉ cười nhẹ, không nói câu này.
Giản Hàng hỏi:
“Bên anh cũng có dự định lấy hạng mục này?”
Đàm Phong lời ngay nói thật:
“Không trong kế hoạch của anh.”
Ít đi một đối thủ cạnh tranh mạnh có nguồn lực, đối với Giản Hàng mà nói là một chuyện tốt, cô nhìn thời gian dưới góc phải máy tính.
“Anh ở trong nước à?”
“Không. Gần đây bận rộn, không có thời gian quay về.”
Bên anh nơi đó bây giờ là nửa đêm, Giản Hàng quan tâm:
“Muộn như vậy còn chưa đi nghỉ ngơi?”
“Sắp rồi, vừa bận xong.”
Đàm Phong không nói thật, anh không bận, một mình ở trong nhà uống rượu vang. Buổi tối nói chuyện điện thoại với sếp gần hai giờ đồng hồ, kết quả của cuộc nói chuyện hoàn toàn không như ý muốn.
Anh có những bất đồng và mâu thuẫn nghiêm trọng với tầng lớp cao cấp của công ty, trước mắt có thể nói, không thể nhượng bộ. Hội đồng quản trị, tầng lớp cao cấp không thể đi, vậy thì người đi chỉ có thể là anh.
Cuộc gọi điện đêm nay của sếp là muốn giữ anh ở lại, nhưng ý rời đi của anh đã quyết.
“Gần đây bận, không rảnh để hỏi em, chuyện vợ Cao tổng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Giản Hàng chán nản:
“Anh cũng nghe được?”
“Ừ.”
“Cao tổng đề nghị ly hôn, vợ ông ta hoài nghi em chen chân. Hiểu lầm.”
Đàm Phong tin lời cô nói, gia giáo nhà thầy Giản ở đó, Giản Hàng không thể nào đi làm tiểu tam.
“Xử lý thế nào? Khởi kiện chưa?”
“Khởi kiện rồi.”
“Có chuyện gì cần anh giúp đỡ thì cứ nói.”
“Không cần. Đã ủy thác hết cho luật sư rồi.”
Đàm Phong trước khi kết thúc cuộc gọi, theo thói quen quan tâm đến Giản Trọng Quân:
“Thầy Giản gần đây sức khỏe thế nào?”
“Cha em vẫn như cũ, vẫn ổn.”
“Vậy thay anh hỏi thăm thầy Giản, gần đây anh có khả năng sẽ trở về nước, đến lúc đó sẽ đi thăm thầy.”
Lại hàn huyên mấy câu rồi ngắt cuộc gọi.
Cha cô là thầy giáo dạy toán cấp hai, từng dạy Đàm Phong ba năm. Cha đến bây giờ vẫn còn liên lạc với không ít học sinh, nhưng Đàm Phong với cha là liên lạc nhiều nhất, mối quan hệ cũng thân cận nhất.
Giản Hàng buông điện thoại, mở tài liệu công ty mà tập đoàn Vạn Duyệt dự tính thu mua, nghiên cứu chi tiết.
Hạng mục này của Vạn Duyệt, không ít trung tâm môi giới nhìn chằm chằm, Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm các cô không phải có thực lực lớn mạnh nhất. Muốn lấy được hạng mục, áp lực không nhỏ.
Hôm nay thứ sáu, Giản Hàng về bên chỗ cha mẹ ăn cơm, buổi tối tan làm đúng giờ.
Trước cửa tiểu khu, cô nhìn thấy mẹ mình, mẹ cô đang xách theo túi đồ mua ở siêu thị.
“Mẹ ơi”.
Giản Hàng đạp nhẹ phanh xe, từ trong cửa xe gọi người.
Trần Ngọc quay người, không tìm thấy cô.
“Mẹ, mẹ nhìn đi đâu thế, không phải ở ngay trước mặt mẹ ư?”
Trần Ngọc nghe theo tiếng nói nhìn vào trong chiếc xe thể thao, bà tự bị bản thân chọc cười: