Người dịch: Tietie
Giản Hàng gần đây cũng đang suy tính khi nào chuyển đến biệt thự, sau khi chuyển tới có thể ngày nào cũng nhìn thấy anh. Khi anh không bận có thể nấu cơm cho cô。
Chỉ là anh mãi không thúc giục cô. Mà khoảng thời gian trước cô thực sự quá bận nên mới gác lại chuyện chuyển nhà.
Anh đã giục rồi, Giản Hàng cũng không thích cố làm ra vẻ, thẳng thắn nói:
“Đợi xuất viện sẽ chuyển.”
Tần Mặc Lãnh chia sẻ danh thiếp của quản gia và dì Cảnh cho cô.
“Trước khi chuyển nhà em tìm bọn họ.”
“Không cần, đồ đạc của tôi không nhiều.”
Giản Hàng không cần nghĩ ngợi đã từ chối. Nhưng cô vẫn giữ lại danh thiếp, đợi chuyển đến biệt thự của Tần Mặc Lãnh, nhất định có lúc làm phiền bọn họ.
Chuyện áo vest rơi trên đất vì vậy mà bị làm gián đoạn cho qua.
Tần Mặc Lãnh dựa vào bên cửa sổ uống cafe, đôi khi liếc nhìn bó hoa tươi trên tủ đầu giường, không cần đoán, là hoa Đàm Phong mua.
Túi thuốc nước cuối cùng còn thừa một phần ba, Giản Hàng muốn đi nhà vệ sinh, mà lúc này Tần Mặc Lãnh uống xong cafe, anh cầm theo cốc rỗng sải bước vào nhà vệ sinh.
Giản Hàng đã vén chăn lên, lại đắp lại, đợi anh rửa xong cốc rồi đi.
Tần Mặc Lãnh rửa sạch cốc rồi đặt vào trong tủ trà.
“Em nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh nói.
Đây là ý muốn rời đi. Từ lúc anh vào phòng bệnh đến bây giờ, chỉ có thời gian một cốc cafe, anh đến bệnh viện thăm cô như theo trình tự check in.
Giản Hàng không ép anh ở lại hay rời đi.
Trước khi anh rời đi, cô cần anh giúp một việc.
“Giúp tôi lấy giày cao gót với, cảm ơn.”
Trước giường không có dép lê, giày cao gót cách giường hơi xa, cô không với tới được.
Tần Mạc Lãnh do dự trong giây lát mới bước qua.
Giản Hàng nhìn ra sự do dự trong mắt anh, người đàn ông như anh luôn ở vị trí cao, trong tình trạng anh không có tình cảm với cô, đột nhiên khom lưng lấy giày thay cô, có chút không buông được tư thái.
Không phải vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không sai khiến anh.
Lấy giày đến trước giường, Giản Hàng giả vờ điềm nhiên như không, vén chăn dịch chuyển ngồi ở mép giường xỏ giày.
Tần Mặc Lãnh đoán cô muốn đi nhà vệ sinh, thuận tay lấy túi truyền dịch trên giá xuống cho cô.
“Cảm ơn.”
Giản Hàng xỏ xong giày đứng thẳng.
Một ngày không ăn cơm, cơ thể suy nhược nên chân không có sức, lại thêm gót giày quá cao, vừa dịch chuyển được nửa bước thì trẹo chân, suýt chút nữa thì ngã đâm đầu xuống.
Khoảnh khắc trắng lóa trước mắt đó, eo cô được siết lại và có thêm một nguồn sức mạnh.
Giản Hàng ngả vào trong lòng Tần Mặc Lãnh, tay phải của cô còn đang nhấc cao túi truyền dịch.
Tần Mặc Lãnh một tay siết lấy eo của cô, tay còn lại kéo cánh tay trái đang cắm mũi tiêm của cô, sợ máu chảy ngược.
Mùi nước khử trùng trong phòng bệnh bị loãng đi bởi mùi thanh mát trên người anh. Giản Hàng thầm hít một hơi, trước thời gian bây giờ, cô và Tần Mặc Lãnh chưa từng tiếp xúc thân thể.
Tay của Tần Mặc Lãnh vẫn ở trên eo của Giản Hàng, cô quá gầy, hai tay anh gần như có thể nắm trọn eo của cô, cả người cô đè trong lòng anh cũng không nặng bao nhiêu. Gầy thành như vậy, cô không ngất xỉu thì ai ngất xỉu.
“Chắc có dép lê nhỉ?”
Giản Hàng phá vỡ sự ngại ngùng.
Để an toàn, cô quyết định đổi giày.
Tần Mặc Lãnh cũng không biết có hay không, dìu cô ngồi trở về bên giường, anh đi tìm dép lê trong tủ. Trong tủ có đồ dùng vệ sinh cơ bản, anh tìm ra một đôi dép lê nữ cho cô.
Đổi sang dép bằng, Giản Hàng thuận lợi đi vào nhà vệ sinh. Đợi cô ra ngoài, bên giường đã không trông thấy bóng dáng của Tần Mặc Lãnh.
Giản Hàng treo xong túi truyền dịch, vừa quay đầu đã thấy người đứng ở cửa phòng bệnh, tưởng anh sớm đã đi rồi.
Tần Mặc Lãnh trông cô trở lại trên giường an toàn, đẩy cửa đi ra.
Thư ký Cao đang chờ ở hành lang ngoài cửa, thấy sếp đi ra, cô lên dây cót tinh thần, yên lặng đi theo bên cạnh, cùng sếp đi xuống lầu.
Bọn họ từ sân bay vội vã đến bệnh viện, sếp đã qua hải quan, lại quyết định trở về, cô không thể ngờ được.
Cô lại đặt vé máy bay lần nữa, chuyến bay rạng sáng, bây giờ phải gấp rút đến sân bay.
Trong thang máy ngột ngạt im ắng, Tần Mặc Lãnh đột nhiên nói với thư ký Cao:
“Cố gắng rút gọn chuyến hành trình lần này.”
Thư ký Cao không cần hỏi cũng biết là vì sao.
“Tôi sẽ sắp xếp.”
Cô lại xin ý kiến”
“Bên bệnh viện, có cần tôi phải làm gì không?”
Trước khi lên máy bay, cô phải sắp xếp cho ổn thỏa.
Tần Mặc Lãnh:
“Tự tôi làm.”
Thư ký Cao trong lòng có tính toán, chuyện của Giản Hàng, anh tự mình hỏi thăm mới yên tâm.
- -------------------------------
Trong phòng bệnh, lại lạnh lẽo vắng vẻ trở lại.
Giản Hàng nhìn áo vest trên chiếc ghế, ban nãy Tần Mặc Lãnh rời đi, cũng không thèm nhìn chiếc áo vest đó một lần, xem ra áo vest bị anh ghét bỏ rồi.
Tần Mặc Lãnh đi cũng không nói lúc nào lại tới bệnh viện, cũng không hỏi cô ngày nào xuất viện.
Truyền xong hết bình dịch, dì Cảnh đúng lúc đến đưa cơm tối. Dì Cảnh đem tới cho cô cháo ngon mềm, mấy món rau củ ăn kèm, còn có bánh chẻo hấp nhân tôm.
Chống bàn lên, dì Cảnh bày đồ ăn ra.
“Mặc Lãnh nói cháu thích ăn bánh chẻo hấp, là đồ dì mới làm, cháu ăn thử xem.”
Giản Hàng hơi ngây người, bản thân cô còn không biết mình thích ăn bánh chẻo nhân tôm. Lúc nhỏ còn thường xuyên ăn mấy cái, sau đó thi thoảng mới ăn, không tính là thích.
Nếu không phải biết Tần Mặc Lãnh từ trước đến nay luôn không nồng nhiệt với tình cảm, không có bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên hay là nốt ruồi chu sa, không thì cô nhất định sẽ hoài nghi có phải người phụ nào đó mà anh thương thích ăn bánh chẻo hấp hay không, do vậy anh mới có chấp niệm.
Giản Hàng đói đến bây giờ, tiêu diệt hết một bát cháo to, ăn hết mấy món ăn kèm, tám chiếc bánh chẻo hấp cũng ăn hết sạch.
Dì Cảnh thấy đồ mình làm được ăn hết, vô cùng có cảm giác thành tựu, bà cười tít mắt:
“Thích ăn bánh chẻo hấp như thế, ngày mai dì lại làm cho cháu.”
Giản Hàng không đến mức thích bánh chẻo hấp, ăn sạch bởi vì đói. Cô mỉm cười:
“Dì Cảnh, không làm phiền đến dì, ngày mai cháu xuất viện.”
“Không phiền.”
Dì Cảnh không hiểu trong lòng Giản Hàng nghĩ gì, bà chìm đắm trong cảm giác thành tựu của chính mình.
“Đợi cháu chuyển đến, muốn ăn thì ngày nào dì cũng làm cho cháu, làm bánh chẻo hấp là món sở trường của dì đấy.”
Giản Hàng:
“... Cảm ơn dì.”
Dì Cảnh nguyên lão đội mưa đưa cơm cho cô, cô không thể làm mất hứng trước mặt bà.
“Áo vest cần giặt sạch chứ?”
Dì Cảnh chỉ áo vo thành một cục trên chiếc ghế hỏi.
Giản Hàng:
“Không biết Tần Mặc Lãnh còn muốn hay không, trước đó không cần thẩn làm rơi trên đất, anh ấy đi mà không mặc.”
Dì Cảnh không nói hai lời, tìm một chiếc túi xách tay trong tủ, nhét áo vào.