Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 63: 63: Bị Ám Ảnh Với Tôm




Thẩm Nhất Đang tỉnh dậy cả cơ thể uể oải vô cùng, nhưng nhanh chóng nhớ lại chuyện hôm qua, cô ngồi bật dậy đi tới soi gương rồi nhìn tay chân của mình cũng mai mắn là biến mất hết rồi nếu không cô cũng không can đảm đến trường với bộ dạng chi chít vết đỏ đó. Nghĩ tới mà phát bực cô nhanh chóng lao nhanh xuống nhà tìm Lịch Bắc Dạ nhưng không thấy anh đâu.

“Anh ta đâu?”

Thẩm Nhất Đang quay sang nhìn người giúp việc hậm hực hỏi.

“Thiếu gia đi đến công ty rồi ạ, thiếu phu nhân ổn chứ, đồ ăn đã chuẩn bị xong thiếu phu nhân dùng bữa rồi đến trường nhé.”

“Được rồi.”

Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân chuẩn bị mọi thứ xong thì ngồi xuống bàn ăn, nhưng có vẻ cô bị ám ảnh vụ việc hôm qua nên vừa cầm thìa lên đã bắt đầu nhớ lại mấy con tôm trong miệng của mình hôm qua, cô bày ra vẻ mặt chán ghét rồi đặt thìa xuống.

“Không có tôm thật chứ?”

Thẩm Nhất Đang vẫn muốn chắc chắn một chút cô e dè nhìn bát cháo trước mặt, người giúp việc phải nói đi nói lại nhiều lần và chắc chắn hứa danh dự với cô thì cô mới dám ăn tiếp mà thật sự ăn không vô chút nào, cô chỉ ăn một nữa rồi đứng dậy lấy khăn lau miệng.

“No rồi không ăn nữa.”

“Thiếu phu nhân ăn thêm một chút đi, hôm qua cô nôn sạch ruột rồi nay phải ăn nhiều lấy sức đi học chứ ạ.”

“Đã nói không muốn ăn nữa, tôi phải đi đây.”

Thẩm Nhất Đang liền nhanh chóng rời đi, vừa bước chân xuống xe thì cô đã nhìn thấy Lãnh Thiên Sơ đang tựa người vào tường chờ đợi ai đó, hiếm khi thấy anh ta đi một mình lại đi sớm như thế, cô không mấy để ý đến cứ thế mà đi lướt qua không ngờ anh ta lại chạy theo nắm tay cô kéo ra sau sân trường, Thẩm Nhất Đang mạnh bạo hất tay anh ta ra rồi trừng mắt.

“Muốn gì nữa?”

“Anh đã thương lượng với ba anh rồi, chuyện hôn sự của anh và Lục Kỳ sẽ bị hủy bỏ, anh... chính thức tự do rồi nên Nhất Đang chúng ta quay lại đi.”

Thẩm Nhất Đang ghét nhất bộ dạng của anh ta ngay lúc này chẳng khác gì con chó đeo chân cô, không phải cứ nói mấy lời ngon ngọt đó thì cô sẽ bỏ qua cô đâu phải hạng người dễ dãi thích lời mật ngọt của đám đàn ông nói điêu ấy chứ, với lại nghĩ sao ăn nằm với kẻ thù của cô rồi bây giờ muốn quay lại, chẳng khác nào đi lại đôi giày rách cả.

“Nói đủ chưa? Đừng có mở miệng ra nói quay lại, anh biết một khi tôi vứt bỏ thứ gì rồi thì sẽ không bao giờ sử dụng lại mà.”

“Nhưng...em yêu anh mà, anh cũng vậy, anh làm tất cả vì em để em vui vẻ mà, sao em...lại nhẫn tâm với anh như vậy?”

Cô đột nhiên phá lên mà cười, chẳng qua nhìn thấy mẹ con nhà đó thất thế hơn cô nên mới tìm cách quay lại mà thôi, loại đàn ông này sao cô lại từng thích hắn được vậy nhỉ? Lại còn chơi chung với nhau rồi cùng nhau lớn lên cứ nghĩ là sẽ cùng anh ta đi đến cuối cuộc đời cuối cùng thì cô cũng đã sai khi nghĩ những chuyện ghê tởm như vậy.

“Tôi còn phải tập luyện không rảnh nói chuyện với anh, tránh ra!” . ngôn tình hay

Cô mạnh tay đẩy Lãnh Thiên Sơ qua một bên rồi sải bước rời đi,không để mọi chuyện dừng lại dễ dàng như vậy anh liền chạy theo đưa tay ôm chầm lấy cô từ phía sau, cả người cô bỗng chốc hóa nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay của anh ta, cô tìm cách thoát bằng cách dùng chân dẫm lên chân của anh ta làm anh ta đau kêu oai oái cả lên.

“Nhất Đang... em...”

“Đã cảnh cáo rồi mà không nghe, nói cho anh biết anh mà dám bày trò sàm sỡ tôi nữa thì liệu hồn.”

Nói xong cô liền ngoảnh mặt rời đi, quay trở lại lớp học cô đã nhìn thấy Triều Kim Nghiên đang đứng trên sân khấu tập luyện, mọi người bắt đầu vây kín cô khen ngợi không ngớt lời, từ lúc nào mà Triều Kim Nghiên lại được nổi tiếng đến như vậy, được mọi người quý mến nhiều hơn thay vì những ánh mắt khinh bỉ trước đây, vì họ công nhận tài năng thật sự của cô. Nhưng điều này khiến trong lòng Thẩm Nhất Đang thấy khó chịu.

“Tránh ra hết coi, làm gì chen lấn chặn cả đường đi vậy? đường này của mấy người sao?”

Giọng nói có chút khó chịu của cô vang lên, Thẩm Nhất Đang đưa tay hất tóc một cái mọi người liền tránh ra nhường đường để cô đi vào bên trong, cô liếc mắt nhìn lên sân khấu thấy Triều Kim Nghiên vẫn còn say mê luyện tập, cô liền đi lên sân khấu đưa tay tắt nhạc, bị gián đoạn nên Triều Kim Nghiên liền dừng lại sau đó đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nhất Đang.

“Chưa gì đã chiếm sân khấu rồi, sân khấu là để mọi người tập, cô cứ làm như có một mình cô diễn vậy, để người khác tập luyện với chứ?”

Triều Kim Nghiên liền cúi đầu xin lỗi mọi người sau đó liền nhanh chóng đi xuống sân khấu và về vị trí của mình, Thẩm Nhất Đang liền nhếch môi cười lén lúc lấy đĩa nhạc của Triều Kim Nghiên để quên sau đó bỏ vào thùng rác, cô thay thế đĩa nhạc đó bằng đĩa nhạc của mình.

“Nhất Đang... làm vậy đúng là quá đáng thật, biết là ba cô ta có bỏ tiền đóng góp xây dựng ngôi trường này nhưng Kim Nghiên mới tập luyện chưa đầy mười phút đã bị nói xiên nói xỏ rồi.”

“Suỵt nói nhỏ thôi, cô ấy nghe được thì tiêu.”

Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán về Thẩm Nhất Đang, những lời nói đó truyền đến tai cô thì tất cả những người xung quanh cảm thấy không khí lạnh lẽo hơn do ánh mắt của cô hướng về phía bọn họ, ngay sau đó mọi người liền im lặng không dám lên tiếng nữa.