Trong bàn ăn mà gặp tình huống phát cẩu lương của đôi cẩu nam nữ này làm cho tâm trạng của cô ăn cũng không vô nữa, Thẩm Nhất Đang cố bỏ ngoài tai mấy cái lời nói sến súa và giọng nói õng ẹo của Lục Kỳ ra một bên nhưng bọn người đó đang ngồi trước mặt cô, đúng là tụt cảm xúc mà.
“Bóc tôm cho em đi!”
“Được rồi, em ngồi yên nào.”
Thẩm Nhất Đang nắm chặt tà váy của mình, mắt đảo lên trần nhà bày ra vẻ mặt cảm thấy phiền phức, nhưng hai người kia vẫn không biết điều cứ nói chuyện làm cho cô mất cả hứng, Thẩm Nhất Đang đập mạnh xuống bàn đặt đôi đũa và muỗng xuống, thật sự không thể nuốt trôi được nữa.
“Sao thế? Con mới ăn có chút mà đã nghỉ rồi, ăn nhiều chút để có sức lên đường.”
Chẳng qua cũng chỉ vì muốn tống cô đến đó thôi chứ có quan tâm gì đâu mà bày vẻ làm gì, Thẩm Hứa thấy cô không trả lời liền lay vai của cô một cái.
“Nhất Đang, con không khỏe sao?”
“Không, chỉ là không muốn ăn với những người làm con mất hứng thôi.”
Lục Diễm liền gắp cho cô một miếng thịt nhưng Thẩm Nhất Đang vẫn không màng đến, cô đẩy bát đĩa của mình qua một bên tỏ ý không muốn ăn nữa, cô đưa tay lấy khăn giấy lau miệng của mình rồi ho khẽ một cái, Thẩm Hứa thừa biết những lời nói của cô nhằm ám chỉ đến ai tuy vậy nếu thường ngày đã bị ông ta mắng cho một trận rồi nhưng vì nhẫn nhịn cô sắp gả đi nên mới không dám lên tiếng chỉ biết gật gù im lặng.
“Mà quên nữa, con không có lễ phục để mặc đến đó, con muốn có một cái thật đẹp và đặc biệt nhất chẳng hạn như cái lễ phục mới của Lục Kỳ chẳng hạn.”
Thẩm Nhất Đang cố ý nhắm đến bộ lễ phục được thiết kế riêng cho Lục Kỳ, bộ váy đó rất đặc biệt được thiết kế độc đáo và bộ lễ phục có màu trắng tinh khiết với những viên đá pha lê đính lên đuôi váy, tạo nên điểm nổi bật của nó, chiếc váy có một không hai đáng lẽ Lục Kỳ sẽ sử dụng nó trong ngày lễ trọng đại của mình nhưng bây giờ Thẩm Nhất Đang lại muốn sở hữu nó khiến Lục Kỳ có nét mặt xanh xao, cô ta trợn tròn mắt định đứng dậy phản đối thì Lãnh Thiên Sơ giữ cô ta lại rồi lắc đầu một cái.
Thẩm Hứa và Lục Diễm cũng toát mồ hôi vì yêu cầu của Thẩm Nhất Đang, chẳng phải vừa rồi đã chuẩn bị cho cô bộ lễ phục màu tím cũng khá rực rỡ đó sao? Thẩm Hứa nhìn cô vẫn nghiêm túc như vậy liền nói.
“Bộ lễ phục kia không vừa ý con sao?”
“Vâng, con thích màu trắng không thích màu tím.”
Vẻ rmặt đầy ngang ngược của Thẩm Nhất Đang khiến Thẩm Hứa như bị khống chế, ông ta liền gật gù suy nghĩ sau đó nhìn sang Lục Kỳ, cô ta tức giận nhưng không thể nào nói thành lời vì bây giờ Thẩm Nhất Đang chính là con cờ của Thẩm Hứa nên được ông ta ưu ái rất nhiều, cố lên tiếng có nào cũng sẽ không thể thuyết phục ông ta được.
“Con thấy sao Lục Kỳ?”
Lục Kỳ siết chặt tay ánh mắt chứa ngọn lửa tức giận nhìn thẳng về phía Thẩm Nhất Đang, cô vẫn bày ra vẻ mặt thách thức với Lục Kỳ, đúng là lần này lại chịu thua Thẩm Nhất Đang lần nữa rồi.
“Vâng, nếu chị thích con sẽ tặng lại cho chị, chỉ cần chị xinh đẹp tỏa sáng về nhà chồng là được ạ.”
Thẩm Nhất Đang liền không dừng lại ở đó cô tiếp tục đòi hỏi thêm.
“Nhưng nếu đã có trang phục rồi thì cũng phải có trang sức đúng không ạ?”
Lục Kỳ vừa uống một ngụm nước để hạ hỏa thì nghe thêm yêu cầu của Thẩm Nhất Đang, cô ta liền bị sặc nước, Lãnh Thiên Sơ giúp cô ta vỗ lưng vài cái, ánh mắt của Thẩm Nhất Đang như đang cười nhạo bán cô ta với vẻ hàm ý muốn nói rằng cô sẽ lấy tất cả những gì quý giá của cô ta trước khi cô ta ra tay với Thẩm Nhất Đang.
“Vậy... con muốn sao nữa?”
Thẩm Hứa giọng run run hỏi.
“Con muốn bộ trang sức đắt tiền nhất, nhưng mà bây giờ chuẩn bị sẽ lâu lắm, vậy lấy một bộ trang sức của Lục Kỳ đi được không? nhưng phải là bộ đắc nhất đẹp nhất.”
Giọng nói đầy vẻ quyền lực của Thẩm Nhất Đang vang lên khiến cho bầu không khí trở nên u ám lạnh lẽo đến nổi cả da gà, Thẩm Hứa lại quay sang nhìn Lục Kỳ, mọi chuyện dường như đã đi quá giới hạn của cô ta nhưng cô ta không có tiếng nói trong căn nhà này làm sao có thể phản đối điều đó được chứ, Lục Diễm cũng gật đầu ra hiệu với Lục Kỳ một cái với hàm ý bảo cô nhẫn nhịn.
“Vâng thưa ba, chuyện của chị cũng là chuyện của con nếu chị thích gì con sẽ tặng cho chị hết.”
Sắc mặt của hai mẹ con họ dường như không được tốt cho lắm, Thẩm Nhất Đang đạp bàn mạnh một cái rồi đứng bật dậy.
“Đương nhiên, tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của tôi, cô cũng biết điều đấy, tôi nên về phòng để chuẩn bị đây chúc mọi người ngon miệng.”
Nói xong liền hất tóc rời đi, tất cả mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi, cô phải dằn mặt như vậy mới biết được ai là chủ nhà chứ để bọn người đó thấy cô im mãi thì leo lên đầu cô ngồi không chịu xuống.