Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 135: 135: Lời Nói Dối




Một ngày mới lại bắt đầu, Thẩm Nhất Đang tuy vẫn buồn chuyện hôm qua nhưng cô vẫn cố gắng mạnh mẽ vượt qua nếu có cơ hội gặp lại một lần nữa thì cô nhất định sẽ tìm hiểu về người phụ nữ đó rõ rành rành và làm cho ra lẽ, nếu như bà ấy thật sự là người mẹ mà cô tìm kiếm bao lâu nay thì cô nhất định phải khiến bà chấp nhận cô còn nếu bà kiên quyết không chấp nhận thì cô đành chấp nhận và để bà sống với cuộc đời hạnh phúc của mình, cô sẽ từ bỏ về cái gọi là theo đuổi tình thương ấy, giải thoát cho bản thân mình.

Trên đường trở về nhà cô đi ngang qua con hẻm thì nghe được tiếng quát nạt của đám nữ sinh, cô chợt khựng người lại nhìn vào bên trong thì phát hiện ra người đó là Triều Kim Nghiên, còn xung quanh là đám người của Lục Kỳ, khoảng chừng ba người bọn chúng đang cố gây tổn hại đến Triều Kim Nghiên.

Cô đột nhiên dừng chân không đi nữa, nửa muốn cứu giúp nửa muốn không, vì bản thân cô lúc này đang chạy trốn nếu mà xuất hiện thì nhất định sẽ bị bại lộ tung tích, nhưng cô lại không thể để yên cho bọn chúng bắt nạt Triều Kim Nghiên như thế, cô ấy từng cứu cô một lần nên cô muốn trả ơn lại cho cô ấy.

“Mình... không thể là con rùa rúc cổ chạy trốn mãi như vậy được.”

Lúc này phía Lục Kỳ liên tục đánh và đá vào người của Triều Kim Nghiên khiến thân thể của cô trở nên đau đớn và nhiều vết thương bầm tím.

“Tao biết là mày biết được tung tích của con bé đó, tao đã theo amỳ đến tận đây mày nói ra tung tích của nó ở đâu thì tao sẽ tha cho mày.”

Triều Kim Nghiên đưa tay che chắn đầu của mình lại liên tục kêu la.

“Không, tôi không biết gì hết.”

“Ngoan cố hả? Được tao sẽ cho mày một trận coi mày chịu mở miệng ra không, tụi bây xông lên cắt tóc nó cho tao!”

Hai con bé đứng phía sau liền nhếch miệng lên đầy vẻ gian xảo lấy kéo ra sẵn sàng, Triều Kim Nghiên cố vùng vẫy thoát khỏi bọn chúng nhưng một đứa thì giữ lấy cô một đứa thì chuẩn bị hành động, lúc này Thẩm Nhất Đang liền thay đổi sắc mặt lạnh lùng của mình, cô bẻ khớp tay mình rôm rốp, làm giãn cơ của mình rồi từng bước đi tới.

“Tìm tao sao?”

Nghe giọng nói quen thuộc vang lên cả đám liền chuyển hướng sang cô, Lục Kỳ nhìn thấy cô như bắt được vàng ngay lập tức bỏ Triều Kim Nghiên qua một bên, cả đám kéo nhau tiến lại chỗ của cô, Triều Kim Nghiên gáng gượng người đứng dậy kêu lên.

“Nhất Đang cậu đi đi đừng lo cho mình.”

Thẩm Nhất Đang nhếch môi cười lạnh đáp lại.

“Cô nghĩ tôi hèn nhát đến vậy sao? tự lo cho mình đi chuyện của tôi để tôi giải quyết.”

Lục Kỳ há miệng cười giòn tan đầy khinh bỉ khoanh tay đi tới nhìn cô trong bộ dạng một cô gái nghèo hèn, ăn mặc bộ quần áo giản dị còn lấm lem vết bẩn, thật sự suýt không nhận ra đây là cô nữa nhưng nhờ giọng nói ấy mà Lục Kỳ cũng nhận ra.

“Ôi trời chị tôi đây sao? mới có một tháng không gặp mà chị tàn quá vậy? trông chị giống mấy con giúp việc nhà hơn rồi đó.”

Cả đám cùng hòa lên cười lớn, Thẩm Nhất Đang siết chặt tay ánh mắt lóe lên một tia giận dữ, cô đã rúc đầu trong cái mai rùa đó cũng một tháng rồi bây giờ xuất hiện để bọn tép riu này khinh thường mình như vậy cô lại càng muốn trút cơn giận của mình bao lâu nay lên bọn chúng.

“Vậy sao? nhưng dù vẻ bề ngoài của tao có như thế nào thì nó vẫn sạch hơn cái nhân cách dơ bẩn của mày.”

“Ôi trời ơi cô bé lọ lem của tôi ơi, nhân cách có mài ra tiền để ăn không mà phải sạch sẽ làm gì, nhìn chị có vẻ đang túng thiếu có cần con em này bố thí cho chút tiền xài hay không?”

Thẩm Nhất Đang nhổ nước bọt vào người bọn chúng khinh bỉ một câu.

“Giữ lấy mà xài đi nhá, chị đây đ*o cần.”

Nói xong cô liền đưa ngón giữa ra đưa qua đưa lại rồi nhếch miệng cười mỉa mai một cái, điều này làm cho Lục Kỳ không thể chịu được nữa mà xông tới đưa tay tát thẳng vào mặt của Thẩm Nhất Đang, cô bị tát nhưng vẫn nhểnh môi nở nụ cười mang một vẻ ma mị sắc sảo kiêu ngạo của mình, cô đưa tay chạm vào chỗ vừa bị tát cười lớn.

“Nó điên rồi, dù gì cũng gặp được nó rồi còn không mau xử nó!”

Cả đám người đó liền lấy trong túi ra những con dao sắc nhọn và cả kéo nhằm muốn cắt tóc của Thẩm Nhất Đang, làm gì làm nhưng đụng đến mái tóc yêu quý của cô thì xác định hôm nay là ngày chôn của từng đứa một, tổng thể có ba đứa cộng thêm Lục Kỳ nữa là bốn, cô nhìn giáo dát xung quanh rồi lùi về sau ra tư thế để phản đòn, đối với những tên to con thì cô có chút kiên dè nhưng đối với bọn con nhái tép riu này chỉ là chuyện nhỏ.

Một đứa tiến tới định giữ lấy cô nhưng cô nhanh chóng né ra hướng khác và đạp mạnh vào bụng của con bé đó khiến nó ngả nhào đau đớn đưa tay ôm lấy bụng, tới hai đứa tiếp theo cũng xông lên cùng một lúc dùng dao hướng thẳng về phía cô, Thẩm Nhất Đang đưa tay ra liều mình chụp lấy con dạo rồi một chân đá chân láy về phía sau đạp vào người một đứa hạ gục nó, còn đứa còn lại thì giằng co với cô, bàn tay của cô bị con dao đâm sâu vào khiến máu không ngừng chảy ra.

“Đi chết đi!”

Lục Kỳ từ phía sau dùng dao tấn công cô ngay lập tức con dao nhọn cắm thẳng vào người của con bé đang giằng co với cô, vì lúc đó Thẩm Nhất Đang buông con dao ra và né đi hướng khác, con bé bị dính một chưởng từ Lục Kỳ nên con bé kia liền ngã gục lăn ra đất.

“Mày giết người rồi Lục Kỳ, chúc mừng mày.”

Lúc này Lục Kỳ nhìn lại thì thấy Triều Kim Nghiên đang dùng máy quay lại toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, Thẩm Nhất Đang nở nụ cười của một kẻ chiến thắng vì cô vừa có một bộ phim rất lôi cuốn chỉ cần gửi đi lập tức cảnh sát sẽ vào cuộc ngay.

“Mày! Con khốn này.”

Lục Kỳ giật lấy cây kéo từ tay của con bé nằm dưới đất liều mình tấn công, dường như cô ta hóa điên lên rồi. Thẩm Nhất Đang chụp lấy rồi quăng cây kéo xuống đất dùng tay tát mạnh vào mặt của Lục Kỳ liên hoàn tát, đến nổi hai má của cô ta đỏ lên và rớm chút máu.

“Mày biết vì sao lúc nào tao cũng là người thắng mày không? vì vốn dĩ tao sinh ra đã ở vạch đích rồi, và những thứ của tao đều là của tao, một đứa ất ơ ở đâu xuất hiện chui vào làm con của Thẩm Hứa cũng có tư cách để đấu với tao sao?”

Thẩm Nhất Đang quăng Lục Kỳ một cách thô bạo xuống đất, cả đám lúc này lăn lê trên nền đất còn con bé vừa bị Lục Kỳ đâm không biết tình trạng ra sau nhưng dường như đang ra rất nhiều máu, Thẩm Nhất Đang ra hiệu cho Triều Kim Nghiên gọi cấp cứu và cảnh sát đến để giải quyết vụ này.

“Chị, xin chị đừng mang video đó cho cảnh sát, xin chị mà.”

Đột nhiên Lục Kỳ ôm lấy chân của Thẩm Nhất Đang cầu xin thảm thiết, cô ngồi xuống nhìn Lục Kỳ với gương mặt lạnh như băng, một tay bóp lấy cổ Lục Kỳ gằn giọng nói.

“Nếu biết trước có ngày hôm nay thì đừng có gây sự làm gì, yên tâm đi với thân phận của mày thì Thẩm Hứa sẽ không để mày ngồi tù đâu.”