Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 132: 132: Lại Khiến Tôi Lo Lắng




Một ngày vừa vui mừng và cũng vừa tồi tệ đối với Thẩm Nhất Đang, cô cũng không biết là bản thân mình đã nhận đúng người hay là nhận bừa một người trông giống mẹ cô, nhưng với tình mẫu tử máu huyết chảy trong người thì linh cảm của cô không thể nào sai được, khi tiếp xúc với bà thì cô chắc nịt điều mình nghĩ là đúng, Thẩm Nhất Đang lúc này tựa như một đứa trẻ ngồi khóc trên đường làm mọi người đổ dồn sự chú ý vào cô rồi lạnh lùng lướt qua.

Ngay lúc này, Lịch Bắc Dạ đang ở công ty thì nhận được tin nhắn của người theo dõi Thẩm Nhất Đang, người đó báo với anh rằng cô đang ngồi khóc trên đường lớn, anh vốn định sẽ không để tâm đến nhưng tâm anh không thể yên lòng đành cho hủy cuộc họp và dời lại, đưa tay mở tủ lấy đồ nghề hóa trang của mình ra tự thân biến hóa.

“Con bé này lại khiến tôi lo lắng nữa rồi.”

Thay quần áo và chuẩn bị xong anh liền mượn một chiếc xe đạp để chạy đến chỗ Thẩm Nhất Đang, anh đi theo định vị mà mình đã cài vào máy của cô, mồ hôi nhễ nhãi trên trán chảy xuống cổ, như thế này có thể ngụy trang rằng anh đang làm việc một cách vất vả và tạo tình huống tình cờ gặp cô trên đường, anh ghé đến tiệm sữa gần đó mua một thùng sữa rồi để lên xe, công việc của anh hôm nay sẽ là người giao sữa, tiếp theo điểm đến của anh sẽ là chỗ của cô.

Nhìn thấy cô đang ngồi trên đường dòng người cứ thế mà rời đi một cách lạnh lùng vô cảm, anh dừng xe lại trước mặt cô rồi chìa tay ra cất giọng nói trầm ấm.

“Tiểu thư.”

Nghe giọng nói quen thuộc gọi mình, cô liền ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức Thẩm Nhất Đang liền quay mặt đi hướng khác vội lau đi những giọt nước mắt của mình, cô quay lưng lại với anh và không muốn quay lại, cô cũng không muốn anh nhìn thấy mình tệ hại trước thiên hạ như thế.

“Anh làm gì ở đây?”

Dựng chân chống xe xuống anh liền đi tới kéo vai cô quay ngược cô lại về phía mình, anh cũng không hiểu tại sao cô lại ra nông nổi này nhưng trước tiên anh muốn dỗ dành cô trước đã.

“Tôi đi giao sữa gần đây vô tình nhìn thấy cô, tiểu thư đừng khóc có tôi ở đây rồi, lên xe đi tôi đưa cô đi nơi khác.”

Thẩm Nhất Đang liền ngoan ngoãn ngồi phía sau xe để anh chở đi, băng qua dòng người đông đúc chen chúc nhau và đến một nơi vắng lặng yên bình, một bãi cỏ xanh mướt ở giữa là một hồ nước trong xanh, cô nhận ra anh đã đưa mình đến công viên từ lúc nào, dừng xe lại gần hàng ghế đá dưới tán cây xanh xum xuê gần đấy cô chậm rãi bước xuống.

“Anh đi làm việc đi, cảm ơn đã đưa tôi tới nơi yên tĩnh thế này.”

“Tiểu thư như vậy tôi không thể đành lòng đi, cô uống đi!”

Anh khui hộp sữa ra đưa cho cô một hộp còn mình một hộp rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, lúc này cô không khóc nữa mà điềm tĩnh nhìn ra ngoài mặt hồ phẳng lặng ngoài kia. Đôi mắt trong veo đầy tâm sự sâu thẳm bên trong ánh mắt ấy và sâu bên trong con người ấy là một nỗi đau vô cùng lớn, một đứa trẻ thiếu thốn tình thương đến tội nghiệp.

“Tiểu thư có tâm sự gì thì có thể tâm sự với tôi, tôi không thể giúp gì được nhưng tôi có thể san sớt nỗi buồn đó với cô mà.”

Thẩm Nhất Đang chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt rủ xuống buồn rười rượi. Bất chợt thấy cô im lặng như vậy anh không thể chịu được nữa mà ôm chầm lấy cô, Thẩm Nhất Đang ngờ nghệch người ra trợn tròn mắt, tấm lưng rộng lớn ấy bao trùm lấy cô khiến cô muốn tựa lên nó và muốn được chở che.

“Nếu không nói thì khóc đi! ở đây không có ai nữa rồi hãy khóc lớn lên để giải tỏa tâm sự của mình đi.”

Cô vốn không muốn khóc nhưng sau khi nghe những lời nói ấy cô liền cất tiếng khóc đầy đau thương, hai hàng nước mắt chảy dài rồi rơi xuống ướt đẫm vai của anh, Lịch Bắc Dạ nhắm mắt lại nhẹ nhàng vuốt ve xoa đầu của cô, như trút được gánh nặng trong lòng mình cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đôi tay siết chặt lấy anh không buông.

“Tại sao? tại sao bà ấy lại không chịu nhận tôi chứ?”

Lịch Bắc Dạ liền suy nghĩ về câu nói vừa rồi của cô, “ bà ấy” là người nào mà khiến cô để tâm đến như vậy? chẳng lẽ người mà cô nhắc đến là người mẹ quá cố trước đây sao? nhưng nghe đồn là bà ấy đã qua đời từ lúc cô còn nhỏ nhưng sao lại nhắc bà ấy ở đây? hay là một người khác?

“Tiểu thư, bà ấy là ai khiến cô đau lòng đến thế?”

Tiếng nấc nghẹn của cô hòa lẫn cùng giọng nói.

“Là...mẹ...là mẹ của tôi.”

“Tiểu thư gặp bà ấy ở đâu?”

“Ở...cửa hàng bách hóa.”

Sau khi đợi cô bình tĩnh lại thì cũng kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay cho anh nghe, nghe qua câu chuyện thì anh cũng hiểu thêm được phần nào, anh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có tình thương của cha mẹ chỉ có ông nội là yêu thương anh mà thôi, suy ra anh còn đáng thương hơn cô nhưng vì anh là con trai nên anh không hề yếu đuối, anh bày ra sự lạnh lẽo ấy để che giấu đi bản chất con người thật của mình và cũng giống cô nhằm tạo ra bức màng bảo vệ cho bản thân khỏi những kẻ giả tạo xung quanh mình.

“Tôi cứ ngỡ là mơ nhưng....không phải mơ, dù bà ấy có thay đổi thế nào thì linh cảm của một người con có thể tin chắc rằng bà ấy là mẹ của tôi chứ không nhầm lẫn vào đâu được.”

Anh nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má của cô, tiếng khóc của cô mỗi khi cất lên là trong lòng anh như có một vật nhọn đâm vào, cảm giác nhói nhói vô cùng khó tả.

“Có lẽ sau nhiều năm thất lạc có lẽ bà ấy quên đi gương mặt của cô thôi.”

“Làm sao có thể quên được chứ? Trong khi tôi dằn vặt khắc ghi hình ảnh bà ấy trong tim mà bà ấy không nhận ra tôi sao? tôi còn có ảnh của tôi và bà ấy lúc nhỏ nữa làm sao có chuyện không nhớ không nhận ra?”

Anh cũng không biết nên an ủi cô như thế nào cho tốt, nhưng nhìn cô đau buồn thế này cứ im lặng thì không phải là cách.