Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 64




Nhiều ngày nay, trong lòng Vân Vi Minh nghẹn đến muốn bệnh. Hắn hết tức giận lại lo lắng, thầm nghĩ đợi đến lúc tìm được tên kia thì nhất định phải cho nàng nhớ thật rõ!

Mà cô nàng này thật sự cực kỳ vô lại, đã bị bắt được thế mà vẫn không cam tâm, giả bệnh, giả vờ bị cảm nắng, còn giả bộ nôn…

Từ từ đã, trông giống như nàng muốn nôn thật…

Lâm Phương Châu chạy sang một bên, nôn mửa như điên, còn Hàn Ngưu Ngưu lại thuần thục ngồi xổm bên cạnh nàng, xoa nhẹ lưng nàng.

Vì sao lại buồn nôn? Vì sao?



Nghi ngờ của Vân Vi Minh đánh trúng vào nội tâm hắn, trong nháy mắt, tình hình hiện tại khiến hắn mừng như điên, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều lắm, sợ kinh hỉ lại thành thất vọng. Hắn thật cẩn thận tới bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

“Không phải đã nói rồi sao, ta bị cảm nắng!” Có lẽ vì chột dạ nên Lâm Phương Châu còn cố ý nâng cao giọng lên, giống như vì hắn mà nàng mới bị cảm nắng vậy.

Thậm chí hắn còn không tức giận, mà còn tốt tính nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, “Đi thôi, đi tìm lang trung xem thế nào.”

Lâm Phương Châu tưởng hắn muốn đưa nàng lên ngựa, ai ngờ hắn lại đỡ nàng ngồi lên

lừa.

“Con lừa này tuy đi chậm nhưng sẽ vững hơn.” Hắn giải thích.

Nam nhân này ân cần đến kỳ cục khiến Lâm Phương Châu càng thấy tuyệt vọng. Bây giờ hắn đối xử với nàng tốt như thế, hẳn là đang tính toán nén giận cho đến lúc trở về, chắc chắn là như thế.

Lâm Phương Châu ngồi trên lừa, nghĩ muốn nhân lúc bọn họ chưa sẵn sàng thì cưỡi lừa bỏ chạy. Nhưng mà Vân Vi Minh đã đập tan hy vọng xa vời ấy của nàng, hắn trực tiếp nắm lấy dây cương của con lừa và dắt đi.

Lâm Phương Châu cười gượng hỏi: “Ngươi còn sợ ta chạy mất sao?”

“Ta sợ nàng rơi xuống dưới thôi.” Hắn nói.

Đường đường là hoàng đế tôn kính, là bậc đế vương vĩ đại mà lại tự mình dắt lừa cho người ta… Mấy tên hộ vệ thấy thế đều há hốc mồm, cũng không dám cưỡi ngựa, đành xuống ngựa dắt bộ.

Phải đến hoàng hôn thì cuối cùng cũng mới vào đến trong thành. Lâm Phương Châu đã đói rồi mà Vân Vi Minh cũng không để nàng ăn cơm, đưa nàng tới chỗ đại phu nổi danh nhất trong thành để xem bệnh trước đã.

Sau khi xem xong, nàng cũng không còn tâm trạng mà ăn cơm nữa…

Tâm trạng Vân Vi Minh tốt đến bất ngờ, từ y quán đi ra cứ cười suốt, còn không biết xấu hổ mà nắm tay nàng, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

“Ngươi tránh ra đi.” Lâm Phương Châu nói.

“Lâm Phương Châu, nàng sắp được làm nương rồi.” Hắn cứ thế mà sán lại gần nàng, còn thì thầm bên tai nàng.

“Tránh ra, tránh ra đi, ở trên đường thì đừng dính gần như vậy, người ta lại tưởng chúng ta là đoạn tụ đấy.” Bây giờ nàng còn đang mặc nam trang đấy.

Vân Vi Minh hoàn toàn không để ý tới điều đó. Trước kia, hắn đã từng sẵn sàng để đoạn tụ, thậm chí cũng nghĩ đến cả đường lui… Thế mà không ngờ được rằng ông trời thật sự đối đãi với hắn không tồi, người mà hắn yêu hóa ra lại là nữ tử.

Bây giờ lại còn đang mang thai đứa nhỏ của hắn.

Trong lòng Vân Vi Minh tràn ngập sự kích động và xúc động, không nhịn được mà nắm tay nàng thật chặt, nhẹ nhàng nói: “Trở về thì thành thân thôi.”

Không thành thân thì còn như thế nào nữa… Lâm Phương Châu hơi ủ rũ, trừng mắt liếc hắn một cái: “Đều là tại ngươi đấy.”

Hắn cũng nhận trách nhiệm: “Ừ, là tại ta.” Lại còn cười hết sức dâm đãng.

Lâm Phương Châu: “……”

…………….

Vân Vi Minh sợ có gì sơ xuất xảy ra với thân thể của Lâm Phương Châu nên đối xử với nàng nhẹ nhàng như đồ vật dễ vỡ, chăm sóc hết sức tỉ mỉ. Khi trở về thì ngồi xe ngựa, hắn ngồi bên trong, để cho nàng ngồi lên đùi hắn.

Đây là muốn đề phòng xe bị xóc nảy.

Còn về phát ngôn đầy hùng hổ “muốn nàng nhớ thật rõ” thì xấu hổ quá, lúc trở về thì nó đã biến mất sạch sành sanh rồi.

Khi trở lại kinh thành, Lâm Phương Châu nghĩ ngày thành thân của bọn họ chắc phải một, hai tháng nữa mới tới cơ, dù gì cũng phải chuẩn bị một chút, thế nhưng lại không hề hay biết rằng ba ngày nữa là đến rồi.

Nàng thấy rất lạ, đành hỏi hắn: “Ba ngày có kịp chuẩn bị không vậy?”

“Không kịp đâu.”

“Ngươi đùa ta đấy à?”

“Ta đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, bây giờ mọi thứ đều đã hoàn tất, chỉ thiếu một tân nương thôi.”

Phải, nàng nên sớm nghĩ đến, nên sớm nghĩ đến điều này, tên xú tiểu tử này làm việc gì cũng rất thích lo trước tính sau, thế nên sao lại không thể không chuẩn bị trước được? Còn không biết hắn đã bày ra được bao lâu rồi…

Lâm Phương Châu đành cam bái hạ phong*: “Xem như ngươi lợi hại. Thế nhưng sao ngươi lại tìm được ta vậy?” (*: bái phục, chịu lép vế)

“À…”

Lâm Phương Châu thấy ánh mắt của hắn thì xua tay nói: “Quên đi, không cần nói nữa đâu.” Cần gì mà lại tự rước lấy nhục cho bản thân nữa.

………..

Lâm Phương Châu chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy*, lúc ở Vĩnh Châu nàng đã chứng kiến vài hôn lễ rồi nhưng mà không phiền toái như hoàng đế kết hôn. Mặc gì, làm gì, nói gì, đi bộ như thế nào, ăn uống hay hành lễ như thế nào thì đều có luật lệ, không được thay đổi. Nghe nói nàng cũng coi như thoải mái, chứ Tiểu Nguyên Bảo phải bắt đầu hiến tế từ ba ngày trước, mỗi ngày đều phải bái thần, thành thân thôi mà, cũng không biết lấy đâu ra nhiều thần như vậy để bái.

(*: ý chỉ việc chưa làm bao giờ nhưng mà cũng đã thấy qua rồi)


Giá y đã sớm được làm xong, rất phức tạp, một mình nàng vốn không thể tự mặc được. Bộ trang sức bằng vàng kia cũng là do các nghệ nhân thức ba ngày ba đêm mới làm xong. Lâm Phương Châu thấy rất kỳ lạ, với tính cách của Tiểu Nguyên Bảo thì không có lí do gì mà lại chuẩn bị quần áo trước trang sức.

Hỏi Hỉ Nương, Hỉ Nương đáp rằng: “Ban đầu vốn đã làm xong rồi, nhưng quan gia nói không ổn nên mới để phải sửa, khi ấy mới làm lại xong. ”

“Tại sao phải đổi? Nó không ổn ở đâu à? “Vàng thì có gì không ổn?

“Nói là quá nặng, sợ đeo sẽ mệt nên phải sửa cho nhẹ đi, vàng đã giảm đi rất nhiều, cũng không có bảo thạch, mặc dù không đẹp như lúc trước nhưng đeo rất thoải mái. Người (Thánh nhân) sẽ phải mang cả ngày đấy ạ.” Hỉ Nương nói đến đây, không nhịn được mà nở nụ cười. Quan gia thân là thiên tử mà có thể quan tâm đến cô dâu của mình đến vậy thì đúng là một lang quân có tình có nghĩa.

*Thánh nhân có thể là để gọi hoàng hậu.

Lâm Phương Châu thấy vậy thì cúi đầu không nói.

Hỉ Nương giúp nàng ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp, giờ lành đến thì sứ giả đón dâu khiêng phượng loan của nàng tiến cung, phía sau là đoàn rước của hồi môn, hàng dài phủ kín cả một con phố, lúc người đi đầu vào đến cửa cung thì người cuối cùng còn chưa lên đường.

Những đồ cưới này đều là Vân Vi Minh dùng tư khố* mua cho nàng, ngoài của hồi môn thì trước đó hắn còn đưa tới một đống sính lễ, đây là những thứ cần thiết cho quá trình thành thân, thể diện của thiên tử nên không được qua loa.

(*: ngân khố của riêng)

Lâm Phương Châu cảm thấy dù sao là của hồi môn hay là sính lễ thì cuối cùng vẫn phải mang về, hắn cũng không tính là lỗ vốn.

Những sính lễ của hồi môn này mang lại cho nàng cảm giác trực quan nhất là: Tiểu Nguyên Bảo thật có tiền… Nàng sẽ kết hôn với nam nhân giàu nhất thế gian …

Sau khi Lâm Phương Châu được đưa vào cung thì không lập tức nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo, trước tiên nàng phải được sắc phong. Được sắc phong thì mới chính thức trở thành hoàng hậu. Khi nhận kim quyển và phượng ấn, trong lòng nàng còn có một loại cảm giác không thật rất mãnh liệt.

Hoàng hậu à, nàng thế mà lại trở thành hoàng hậu…

Sau khi nghi thức sắc phong kết thúc, nàng lại được khiêng đi… Lại đến một chỗ khác, dưới sự bao vây của rất nhiều văn võ bách quan, tiến hành đại điển thành thân với Vân Vi Minh.

Vân Vi Minh mặc hỉ phục được định chế riêng, đội mũ miện, bộ quần áo này rất long trọng, vừa nhìn đã thấy nặng, Lâm Phương Châu cũng thấy mệt mỏi thay hắn.

Sau khi đại điển mệt đến chết mà không đền mạng kết thúc thì Lâm Phương Châu được khiêng vào động phòng.

Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là kết thúc …

Tiểu Nguyên Bảo đến —— vẫn mặc bộ trang phục cưới nặng nề ấy và đội mũ miện. Thân là thiên tử, hắn làm sao có thể quên bái thần đây! Cho dù đã bái ba ngày trước hay là tại nơi này tại giờ khắc động phòng hoa chúc này!

Không chỉ có hắn bái mà thân là tân nương tử của hắn, nàng cũng phải bái theo.

Bái lạy xong lần này thì hai người ngồi xuống, uống rượu giao bôi.

Lâm Phương Châu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cung nữ dẫn bọn họ đến phòng kế bên thay quan phục rồi lại đưa trở lại động phòng.

Cuối cùng, lúc này, họ mới có thể giống như các cặp phu thê mới bình thường khác.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Phương Châu nâng tay áo lau mồ hôi, cố gắng tìm ưu điểm của hôn lễ này: “May mắn mà không có ai nháo động phòng. ”

Vân Vi Minh bị nàng chọc cười. Hắn ngồi gần nàng hơn, đặt tay lên vai nàng và hỏi: “Có mệt không?” Không đợi nàng trả lời, hắn đã bắt đầu nhẹ nhàng giúp nàng ấn bả vai.

“Không quá mệt, nhưng may mắn là ngươi đã để cho người ta thay đổi trang sức đấy.” Lâm Phương Châu có chút may mắn, theo động tác của hắn mà vận động bả vai, hỏi ngược lại, “Chắc là ngươi cũng mệt đi?”

“Không mệt mỏi. Hôm nay ta rất vui.” Hắn cười.

Lâm Phương Châu nghiêng đầu nhìn hắn. Quần áo màu đỏ thẫm làm nổi bật khuôn mặt như tranh vẽ của hắn, dưới ánh nến vàng sáng, nụ cười của hắn thật tuấn tú và ấm áp.

Sao lại đẹp như vậy chứ, khó trách tại sao nàng lại thích hắn…

“Nhìn cái gì vậy?” Hắn hỏi.

“Không có gì.” Lâm Phương Châu nói xong, xoay người, “Nào, để ta ấn cho ngươi. ”

Tay nàng giơ lên bị bàn tay hắn nắm lấy, “Không cần đâu.” Nói xong thì ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu thơm lên môi nàng một chút, “Tỷ tỷ hôm nay thật xinh đẹp. ”

Lâm Phương Châu mặt đỏ lên, giãy ra từ trong ngực hắn, ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía hắn.

Hắn lại nhanh chóng quấn lấy, hai tay từ phía sau ôm lấy thân thể nàng, cằm đặt lên vai nàng, lẩm bẩm nói: “Hôm nay ta rất vui. Nàng không vui sao? ”

“Cũng không phải. Ta chỉ là một chút … Sợ. ”

“Ta cũng sợ.”

Lâm Phương Châu có chút kỳ lạ: “Ngươi sợ cái gì? Ngươi là hoàng đế cơ mà. ”

“Ta sợ nàng không thích ta, sợ từ rất lâu rồi.”

“Tiểu Nguyên Bảo…”

“Lúc nàng rời đi, ta sợ nàng bị lừa gạt, bị bắt nạt, sợ nàng đánh nhau với người khác, sợ nàng gặp phải thổ phỉ, ta thậm chí còn sợ nàng bị chó cắn. Ngày nào ta cũng nơm nớp lo sợ.”

Lâm Phương Châu có chút xúc động, nhỏ giọng nói, “Thật xin lỗi. ”

“Không cần phải nói xin lỗi. Nàng sợ cái gì? ”

“Ta cũng không biết ta sợ cái gì, có thể bởi vì ngươi là hoàng đế ——”

“Vậy thì ta không làm hoàng đế nữa nhé?”

“Không không, ta không có ý này. Ý ta là ta sợ ta không thể làm tốt. Ngươi cũng biết ta xuất thân thế nào mà, đột nhiên có một ngày ta lại muốn gả cho Hoàng đế, làm hoàng hậu…”

“Ta hiểu ý của nàng rồi. Nàng không cần phải lo lắng, sau này có sao thì hay vậy đi.”

“Có vẻ không tốt lắm đâu…?”


“Không có gì là không tốt cả.” Vân Vi Minh kéo nàng nằm xuống giường, hai người dựa sát vào nhau nói chuyện. Hắn nói, “Chúng ta đã lao tâm khổ tứ để được ngồi lên vị trí này là để không bị người khác ràng buộc. Nàng không cần phải nghe ai cả. ”

“Vậy nhỡ ta làm sai thì làm sao bây giờ?”

“Không sao, nàng là hoàng hậu, nàng phải nhớ kỹ rằng nàng vĩnh viễn đúng, không cần nghe những người đó nói bậy.”

“Nếu ta giết người phóng hỏa thì sao?”

Hắn nở nụ cười, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở giữa tóc nàng, nói, “Tính tình của nàng thế nào chẳng phải ta rõ nhất sao… Nàng mềm lòng hơn bất cứ ai khác. Đừng nói là giết người, đến giết gà nàng cũng không dám. ”

Được rồi…

Lâm Phương Châu xoay người, đối mặt với hắn. Nàng nhìn khuôn mặt nhắm mắt dưỡng thần của hắn, nói ra nghi vấn cuối cùng của nàng: “Vậy ngươi còn không lập phi tần gì đó à? ”

Hắn hơi nhíu mày một chút, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không lập. ”

“Nếu ai đó cố ý quyến rũ ngươi thì sao?”

“Ta sẽ đánh chết nàng ta.”

Lâm Phương Châu run rẩy một cái, “Không cần đến mức như vậy đâu, đuổi đi là được rồi. ”

Hắn nhắm mắt lại và mỉm cười.

Khóe môi cong cong, có vẻ như tâm trạng rất tốt.

Trong lòng Lâm Phương Châu nóng lên, không nhịn được tiến về phía trước, hôn hắn một cái.

Hắn mở mắt ra, có chút u oán nhìn cô, “Đừng quyến rũ ta. ”

Lâm Phương Châu cảm thấy hắn như vậy rất thú vị, nở nụ cười.

“Cười cái gì mà cười.” Cuối cùng hắn cũng không nhịn được, nhào tới hôn nàng. Nụ hôn dày đặc, khiến nàng gần như không thở nổi. Tay hắn đặt bên hông nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần cơ thể cũng có chút biến hóa.

Vì vậy nên thậm chí hắn còn oán giận hơn: “Quyến rũ ta à, ta lại không thể chạm vào nàng.”

Tay Lâm Phương Châu thò xuống phía dưới, cách quần áo chạm vào hắn, vừa cười nói: “Ta lại có thể chạm vào chàng nha. ”


Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt đều thay đổi, trầm giọng nói, “Nàng…”

Nàng nhìn dáng vẻ ấy của hắn, đúng là có chút không rõ ràng, “Không cần à? ”

Hắn cắn môi nàng và thở hổn hển: “Đừng dừng lại.”