Cưới Rồi Yêu

Chương 156: Tôi không sao. Chỉ là bất cẩn bị gai hoa đâm trúng.




Hôm đó anh sẽ đến đón em và Thiên Thành nhé."

Không cần đâu. Đám cưới lu bu rất nhiều việc, anh còn phải tiếp khách phụ gia đình nữa. Nên không muốn phiền anh."

' Từ bao giờ em lại nghĩ việc anh đón vợ con của anh đến lại là phiền chứ?"

Thiên Thành vừa mới bước ra khỏi nhà tắm, nó thấy mẹ đang nghe điện thoại với ai đó nên cũng không nói gì, mà chỉ đi lại rồi ngồi bên cạnh mẹ.

Không có chuyện gì nữa thì cúp máy nhé. Tôi còn phải dỗ Thiên Thành ngủ sớm nữa."

'Mẹ nói chuyện với ai vậy ạ?"

" Nè. Em đừng cúp...'_anh chưa kịp nói hết thì cô đã tắt máy mất rồi.

Huỳnh Thiên Minh hụt hẫng rồi quăng điện thoại lên giường. Anh tự trách bản thân chẳng biết nói lời nào hay họ để kéo dài cuộc trò chuyện hết.

Mẹ nói chuyện với ba của con.

" Chú ấy lại làm phiền mẹ ạ?"

'Sao con lại nói vậy? Con không thích ba à?"

Cô nhìn thẳng bé rồi hỏi nó. Nó ngây ngô nhìn cô bằng ánh mắt không biết nói dối.

'Con không biết. Nhưng nếu mẹ muốn yêu ba thì con không có ý kiến. Tiểu Thành không muốn thấy mẹ khóc như trước đây."

'Nhưng mẹ muốn tôn trọng con. Con có muốn mẹ và ba quay lại với nhau không?"

Con không thích chú ấy lắm. Nhưng chú ý lại là ba ruột của con, là chồng của mẹ. Mẹ ơi...mẹ không thích ba Cố sao?"

Cô bất ngờ với câu hỏi của thằng bé, nó vẫn thích Cố Hằng như vậy, còn gọi bằng ba một cách trơn tru hơn cách nó gọi ba ruột của nó.

Cô vuốt lấy mái tóc đen ngần nhỏ nhắn kia rồi nói.

Ba Cố là bạn tốt của mẹ. Sau này con hãy gọi là chú. Vì chú ấy vẫn chưa có vợ, nếu người khác hiểu lầm con là con của chú ấy. Chú ấy sẽ vì thế mà khó có người yêu đấy"

" Vâng. Vậy con sẽ không gọi là ba Cố nữa ạ."

" Con trai của mẹ ngoan lắm."



Thằng bé mỉm cười với cô, nó thấy cô hạnh phúc như vậy, khác với lúc còn ở nước ngoài. Cô hạnh phúc là vì được ở cạnh người cô yêu sao.

Mẹ ơi. Từ lúc chúng ta ở đây. Mẹ cười nhiều hơn trước. Con muốn thấy mẹ cười tươi mỗi ngày luôn. Có phải vì mẹ được gặp ba nên mẹ vui hơn đúng không ạ?"

' Con thấy mẹ vui hơn trước luôn sao?"

Thằng bé mới có tí tuổi mà nó đã nhận thức được nhiều thứ, nó quan sát luôn cả cảm xúc của cô trước và sau.

Mặc dù chú ấy xuất hiện khiến cho mẹ cảm thấy rắc rối, nhưng mà nếu chú ấy không xuất hiện thì mẹ sẽ cảm thấy trống vắng.

" Con biết quá nhiều thứ rồi đó ông cụ non của mẹ."

' Thiên Thành sẽ cố gắng thích chú ấy như mẹ. Thiên Thành sẽ vì mẹ mà gọi chú ấy là ba, mẹ vui là được rồi."

' Mẹ không muốn con miễn cưỡng, nếu con không đồng ý thì hãy nói với mẹ. Mẹ yêu con hơn hết mà."

Nó xà vào lòng cô, hai mẹ con ôm nhau một lúc.

" Mẹ ơi, mẹ yêu Thiên Thành nhưng cũng đừng quên yêu luôn bản thân. Được rồi. Con sẽ giúp mẹ nhìn xem ba có phải người tốt không.

" Con muốn giúp mẹ bằng cách nào?"

Nó chỉ mỉm cười chứ không trả lời.

" Đây là bí mật."

||

Được rồi mau ngủ sớm đi"

Cô kể chuyện cho Thiên Thành nghe một lúc thằng bé mới chịu ngủ.

Mấy hôm sau.

Buổi sáng hôm nay chủ nhật trời trong xanh, có chút nắng nhẹ, cô có nhã hứng liền ra vườn trồng ít lẵng hoa trước cửa nhà. Cảm giác cuộc sống hiện tại rất yên bình, được bên cạnh người thân mỗi ngày.

Mẹ ơi. Đây gọi là hoa gì vậy ạ?"



" Là hoa hồng đó."

" Nó nhiều gai quá đi. Con sợ mẹ sẽ bị thương."

' Nhưng mà hoa của nó lại rất đẹp còn thơm nữa, con muốn ngửi thử không?"

Cô đưa nụ hoa về phía Thiên Thành, thằng bé cũng ngửi lấy, hương thơm thoang thoảng làm nó dễ chịu.

Đúng là thơm thật. Nhưng hoa này có ý nghĩa gì vậy mẹ?"

" Tình yêu mãnh liệt và vĩnh cữu, có người nói với mẹ như vậy."

Cô tiếp tục vun tay trồng thêm vài bụi nữa, nhưng không may bị gai của nhánh hoa đâm trúng.

" Aaa."_cô bất ngờ thu tay về. Gai nhọn đâm vào tay nhướm luôn cả máu ra.

' Bị làm sao vậy? Có đau lắm không?" _Cố Hằng vừa bước xuống xe liền chạy lại hỏi hang cô.

" Ba..à chú Cố."_thằng bé suýt gọi ba nhưng lại nhớ tới lời mẹ dặn.

Cố Hằng đã lâu không xuất hiện, hôm nay anh ta lại tới tận nhà cô, cô có hơi

bất ngờ song thấy anh ta lo lắng như vậy cũng liền thu tay về.

" Tôi không sao. Chỉ là bất cẩn bị gai hoa đâm trúng"

Cố Hằng lấy khăn tay trong túi ra, anh kéo tay cô lại rồi nặn máu ra. Cô đau nên nhăn nhúm mặt lại.

" Cẩn thận một chút, hoa này tuy đẹp nhưng lại có gai. Phải nặn hết máu ra thì mới hết cảm thấy đau."

Gương mặt nghiêm túc của Cố Hằng làm cô chú ý, anh ta quan tâm cô quá vậy, đúng là không giống với kiểu bạn bè thông thường.

' Được rồi. Cảm ơn anh nhé."_cô lại rút tay về, tự mình kiểm tra vết thương.

Chú Cố sao chú lại đến đây vậy ạ?"_thằng bé thắc mắc nhưng nó cũng rất vui mừng.

" Chú nhớ cháu nên muốn tới thăm cháu đó. Không được sao?"_anh ta nhéo má thằng bé.

" Con vui lắm."_nó cười tít mắt.