Cưới Rồi Yêu

Chương 155: Chết tiệt mình nhát gái từ bao giờ vậy chứ. Thật là...




Cậu lại suy nghĩ đi đâu nữa rồi."

" Nè tớ nói thật đó. Ai cũng biết anh ta có ý với cậu."

" Tớ biết mà. Nhưng tớ đâu có cho Cố Hằng cơ hội. Cậu không cần phải lo lắng chuyện tớ sẽ đến với anh ta đâu!_cô vỗ vai Nhã Vy.

Nhã Vy chau mày, bạn cô đã nói như vậy rồi thì cô còn có thể cãi gì nữa chứ.

'Được rồi. Hi vọng nếu không phải là Huỳnh Thiên Minh thì đừng là ai khác."

Cậu còn chưa vào lễ đường nữa mà đã bênh vực em chồng ra mặt như vậy sao?"

' Đúng vậy. Tớ muốn em chồng tớ truy thê thành công, như vậy chúng ta mới làm chị em dâu tốt được đúng không?"

Bây giờ không phải vẫn là chị em tốt sao?"

Hai người họ mãi mê nói chuyện thêm một lúc lâu nữa.

" Thiên Minh. Mấy hôm nay mẹ và anh con mãi lo cho đám cưới sắp tới quá. Chuyện ở công ty phải nhờ con rồi."

Anh đưa bà nội về nhà lớn ở một thời gian, dù gì cũng sắp đến đám cưới rồi. Cho bà tận hưởng chút không khí hào hứng này.

'Việc ở công ty cũng ổn, con có thể xử lý được. Mẹ và anh cứ lo cho đám cưới sắp tới đi. Dù gì cũng là ngày trọng đại chỉ diễn ra một lần trong đời."

" Con trai của mẹ ngày càng trưởng thành rồi."

Anh và phu nhân ngồi ở sảnh trò chuyện, còn Thiên Ân thì đưa bà đi dạo xung quanh nhà.

Con chỉ là cảm thấy nên tổ chức long trọng một chút, vì đó là ngày rất trọng đại mà cả hai nên ghi nhớ."

" Ừm. Con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá mà tủi thân. Mẹ tin Tiểu Thư rồi sẽ hiểu cho con mà."

Đúng rồi còn một chuyện mà con chưa nói với mẹ. Thiên Thành là con trai của con và cô ấy. Thằng bé được hơn 4 tuổi rồi, rất khôi ngô và thông minh.



Bà ấy vui mừng ra mặt, liền liên tục hỏi thêm.

' Thật sao? Mẹ có cháu trai rồi à? Con có thể đưa thằng bé tới đây cho mẹ gặp mặt được không? Mẹ rất mong chờ cháu."

Huỳnh Thiên Minh không trả lời ngay, chỉ là anh đang suy nghĩ, không biết cô có đồng ý cho Thiên Thành đi với anh không. Dù gì hai người còn chưa hòa hợp. Nếu anh tự ý đưa Thiên Thành đi mà không xin phép cô, cô sẽ giết anh mất. Nhưng dẫn thằng bé đi gặp bà nội của nó cũng là chuyện hiển nhiên, cô là người hiểu chuyện nên chắc sẽ không chấp nhất.

" Con sẽ nói lại với Tiểu Thư. Sẽ xin phép cô ấy cho thằng bé về đây gặp mẹ."

Được. Mẹ rất mong chờ. Cháu trai của mẹ."

Tối đó anh về nhà, liền cầm điện thoại rồi đi mấy vòng qua lại trong phòng, anh muốn gọi cho cô nhưng không biết nên lấy lý do gì cả.

" À...anh...hôm nay anh đột nhiên nhớ em quá nên muốn nói chuyện với em một chút."_anh đi qua đi lại rồi tập vợt trước khi gọi.

Không được. Như vậy thì quá sến rồi, cô ấy sẽ cúp máy và nói mình là đồ điên mất."_Huỳnh Thiên Minh vừa gãi đầu vừa vò bức tóc.

' Anh nhớ Thiên Thành quá em cho anh gặp nó nhé. Hmmm nếu như vậy thì cô ấy sẽ đưa máy cho Thiên Thành. Như vậy cũng không được, mình muốn nói chuyện với cô ấy mà."

Huỳnh Thiên Minh nhào lên giường rồi quăng điện thoại qua một bên.

Chết tiệc mình nhát gái từ bao giờ vậy chứ. Thật là..."

Bỗng nhiên điện thoại anh reo lên, Huỳnh Thiên Minh chẳng may mà nhìn một cái, không phải cô thì anh không hứng thú nghe. Nhưng đột nhiên mắt anh trân lại, là gì đây " Vợ yêu" gọi cho anh.

Hai cặp long mày anh nhíu lại xem có phải mình đang nhìn nhằm không? Không phải đây là sự thật mà, chuông reo liên hồi anh mới bừng tỉnh kịp bắt máy trước khi nó tắt mất.

" Xin lỗi có làm phiền anh không vậy?"_đầu dây bên kia hỏi.

" Anh đây. Anh nghe. Không phiền tí nào."

" Ừm chỉ là muốn hỏi anh một chút chuyện.

" Anh luôn ở đây nghe. Em nói đi."

Anh có muốn tôi dẫn Thiên Thành đến đám cưới của anh hai không? Cho nó gặp ông và bà nội."



Đây chẳng phải là điều mà sáng nay phu nhân nói với anh sao, không ngờ cô lại ngỏ lời trước.

Em đưa thằng bé đến đi, mẹ chắc chắn sẽ rất vui"

" Ừm. Vậy thì hôm đó tôi sẽ đưa Thiên Thành đi cùng.

Anh vui mừng đến mức quên nói câu tiếp theo là gì.

Vậy không có chuyện gì nữa tôi cúp máy nhé."

Khoan đã."_anh đột nhiên la lên.

" Sao vậy? Anh còn có chuyện gì sao?"

" Anh nhớ em quá..._Huỳnh Thiên Minh ngượng ngùng.

Nghe xong câu này mặt cô tự dưng đỏ lên. Cách nhau một cái màn hình mà lại sát thương như vậy.

" Anh nghĩ ngơi sớm đi. Chắc lại có tí men rồi."

Không có. Anh thật sự rất nhớ em. Anh đã suy nghĩ lí do để gọi cho em đó. Nhớ em tới mức không thể ngủ ngon được. Đầu của anh không thể suy nghĩ gì khác ngoài em."

"Dạo này công ty ít việc quá hả?"

"Không có."

" Vậy sao anh còn thời gian đi học một khóa để nói mấy lời yêu thương này vậy."

Cô là đang châm chọc anh.

" Đây là tận đáy lòng của anh mà. Anh là thật lòng không có học từ ai hết."

"Ồ"_cô trầm trồ.