Cưới Rồi Trước Sau Gì Cũng Yêu

Chương 18: C18: Mắng chó




Nhưng nếu không phải người quan trọng thì mắc gì nửa đêm rồi Giang Minh vẫn còn từ nhà của Mộ Đồng Đồng bước ra?



À, thì ra ngày hôm đó đám người này đã nhìn thấy Giang Minh vào nhà của Mộ Đồng Đồng vào lúc đêm hôm khuya vắng một hồi mới rời đi nên mới thêm một bước khẳng định cô là người quan trọng của hắn. Có lẽ họ đoán không sai, nhưng họ lại không phải dân xã hội đen chân chính mà chỉ là một đám vệ sĩ giả trang nghiệp dư, còn dám quang minh chính đại bắt giữ người giữa thanh thiên bạch nhật mà không thèm bịt kín mặt, càng không đủ sự hung ác để lý giải tình huống này. Cho nên vừa gặp thái độ của Giang Minh họ liền không biết xử lý làm sao.



Mộ Đồng Đồng im lặng nghe hết, không có thở dài hay thất vọng mà chỉ có bình tĩnh rũ mắt ngồi đó.



Thái độ của cô càng khiến cho đám người bối rối.



Thời điểm đó bên ngoài phòng họp.



"Sếp Dịch có vẻ đã nắm chắc dự án lần này trong tay rồi đi."



Người nói là đối thủ lớn nhất của họ lần này, tập đoàn Diêm thị.



Diêm thị và Dịch thị vốn là hai thế lực lớn nhất S thị. Bọn họ đối chọi cũng không phải ngày một ngày hai, Diêm thị thủ đoạn đê tiện càng là một điểm đặc sắc mà ai cũng biết. Đã từng có người nói thà đắc tội Dịch thị chứ đừng đắc tội Diêm thị. Như thế đủ thấy Diêm thị làm người chọc người tức giận như thế nào. Khổ nổi bọn họ thế lớn, bên trên còn có bệ đỡ, những thế lực nhỏ đều thà tránh mũi nhọn mà không đi đối đầu trực diện với họ.





Đám người của Dịch thị đang bày tỏ sự vui mừng vì thành công vượt qua cửa ải khó khăn bất ngờ lần này vừa thấy họ xuất hiện liền im lặng không nói tiếng nào.



Đối phương nhìn thì như đến cửa chúc mừng nhưng thái độ lại hống hách. Ai nhìn vào cũng biết là họ không có tâm đó đi, bởi vì Phong thị bên kia còn đang tức ói máu khi trộm gà không được kia kìa. Làm gì có chuyện đi chúc mừng đối thủ. Nhưng nhìn tình hình này Dịch thị bọn họ nắm chắc dự án rồi, Diêm thị có thể làm gì được nữa?





"Ông chủ Dịch sao không nói gì thế?"



Đối phương thấy Dịch Minh Độ không nói gì thì tiếp tục tọc mạch.



Dịch Minh Độ lại vẫn đứng im ở đó, biểu tình thờ ơ lạnh nhạt có thể khiến người tức hộc máu.




Đối phương cũng tức, nhưng mà miệng vẫn còn cười nói: "A quên mất, dạo này ông chủ Dịch chắc là đang lo lắng cho cái ghế mình đang ngồi đi. Nói đến cũng khâm phục ông chủ Dịch, thế mà chỉ muốn hồng nhan không thèm giang sơn."



"Chắc anh kỳ vọng vào dự án lần này lắm. Có khi sẽ khiến anh lật kèo cũng không biết chừng đúng không?"



Trợ lý Hà sắc mặt lạnh lùng nhìn bọn họ. Nhưng đối phương càng nói càng hăng, cuối cùng còn đắc ý nói: "Nhưng có vẻ phải để ông chủ Dịch thất vọng rồi."



"Các người còn muốn làm trò gì nữa?"



Rốt cuộc Dịch Minh Độ cũng lên tiếng.



Biểu tình của anh lạnh băng lại thờ ơ khiến Diêm Trác có cảm giác như bị khinh thường. Nhưng anh đáp lại khiến hắn có chỗ trút giận mà cười nham nhở: "Ông chủ Dịch không cần căng thẳng. Chúng tôi thì có thể làm gì được chứ. Dự án của các vị tốt như vậy, tôi thấy chính ủy Lâm đã muốn nghiêng về phía anh rồi."



"Cho nên các người đang đợi Giang Minh giúp các người lật kèo chứ gì?"



Lời vừa ra đám người kia liền biến sắc mặt.



Nhưng Dịch Minh Độ lại không để ý, anh nói tiếp: "Phải công nhận các người làm chuyện này đã làm được đến có trình độ như vậy rồi. Cái mũi cũng ngày một thính, cái gì cũng ngửi ra. Tôi đã đề phòng các người gắt gao như vậy mà vẫn để cho các người chui lổ chó mà vào. Quả thật mém chút là tiền mất tật mang rồi."



"Mày nói cái gì??"



Diêm Trác vừa nghe liền hùng hổ dọa người, mặc dù chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi. Bên trong họ đã cảm thấy bất an rồi. Bởi vì tuy anh không nói huỵch toẹt nhưng lời nói khác nào anh đã tránh được ám toán của họ đâu. Nhưng rõ ràng họ còn đang nắm con bài chưa lật...



Dịch Minh Độ lại cảm thấy nói đủ rồi thì không thèm nói nữa.



Nhưng Diêm Trác vẫn muốn mạnh miệng: "Mày đừng vội đắc ý!"



"Tao không tin không chơi chết mày!"



"Xê ra đi!"



Trợ lý Hà nhịn nãy giờ trực tiếp động thủ đẩy đám người ra, đưa Dịch Minh Độ đến chỗ mát mẻ, tránh đứng đây ngửi chung một bầu không khí bị đám người này làm ô nhiễm.




Đám người Diêm Trác tức không chịu được nhưng lại vội vàng móc điện thoại ra gọi cho người của họ, kết quả lại gọi hoài không thông.





"Mau! Gọi cho thằng kia!"



Diêm Trác liền căng mặt ra lệnh.



"Vâng, ông chủ."



Người bên cạnh hắn liền đổi số điện thoại. Lần này điện thoại thông. Sắc mặt của bọn họ cũng giãn ra theo. Lần này bọn họ chuẩn bị hai con bài chưa lật, chẳng lẽ lại thúc thủ chịu trói hay sao.



Diêm Trác không khỏi nhìn bóng lưng Dịch Minh Độ cười gằn, miệng thì nói: "Đi, để cho họ gọi cho Dịch Minh Độ."



"Vâng."