Cưới Rồi Trước Sau Gì Cũng Yêu

Chương 16: C16: Phong ba tranh giành dự án lớn




"Các người muốn làm gì!?"



Cô ôm túi cảnh giác nhìn bọn họ vừa lạnh giọng hỏi.



"Mộ tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi. Chỉ cần cô không phản kháng, sau khi xong việc chúng tôi sẽ thả cô đi. Đảm bảo sẽ không đụng vào một sợi tóc của cô."



Một người trong số đó nửa cung kính nửa lạnh nhạt cứng rắn nói.



Mộ Đồng Đồng im lặng nhìn bọn họ. Sau khi cân nhắc thiệt hơn rõ ràng, cô quyết định đi theo.



Nếu cô không có thai, cô đã có thể phản kháng lại một chút. Cho dù cô không có khả năng thoát khỏi đám người này.



Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cho nên lúc người của Dịch Minh Độ chạy tới chỉ kịp thấy Mộ Đồng Đồng bị đưa đi mất. Họ gấp gáp nhưng chỉ có thể đuổi theo, sau đó báo tin cho trợ lý Hà.



Lúc trợ lý Hà nhận được tin trong phòng họp đang rất căng thẳng. Đối thủ cạnh tranh của họ đang thuyết trình dự án không khác gì cái họ đã chuẩn bị khiến cho người bên họ vô cùng bàng hoàng đưa mắt nhìn nhau dò hỏi.



"Tại sao lại như vậy..."





"Sao bọn họ lại có..."



Phong Chiếu nhìn tình huống này thì cười thầm trong bụng, còn đặc biệt muốn xem biểu tình của Dịch Minh Độ mà nhìn tới anh.





Nhưng đã để hắn thất vọng rồi.



Là do Dịch Minh Độ không sợ hãi hay bởi mặt anh vốn liệt, biểu tình gì cũng không dễ thấy.



Nhưng tóm lại là Phong Chiếu không thể đạt được niềm vui gì từ anh hết.



Chỉ có lúc trợ lý Hà chạy vào thủ thỉ bên tai anh cái gì đó, sắc mặt anh biến đổi ngay lập tức nhưng lại khiến người ta khiếp sợ không thôi.



Đến cả người đang thuyết trình hăng say bên trên cũng bị biểu tình như quỷ tu la từ địa ngục bước ra của anh dọa cho câm miệng.



"Tổng giám đốc Dịch, có chuyện gì sao?"



Chính ủy Lâm không khỏi lên tiếng hỏi khi cả văn phòng đều bị sát khí quanh thân anh dọa cho rùng cả mình, căng da đầu khó hiểu nhìn anh.



Dịch Minh Độ lại không có tâm tình để ý đến họ. Sau khi anh hít sâu một hơi, mặc dù đem tất cả khí tức bên ngoài nén lại nhưng như thế lại càng đáng sợ hơn, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng thì anh đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài một chút, mọi người cứ tiếp tục. Đến lượt tôi sẽ vào."



Nói xong hắn đứng lên đi luôn.



Nhưng lúc hắn quay lưng rời khỏi ghế có lia cặp mắt như muốn giết người liếc qua ai đó một cái.



Giang Minh bị ánh mắt của anh chọc cho giật mình không hiểu vì sao. Nhưng sau đó trong lòng hắn bỗng dâng lên bất an khó hiểu. Chỉ là hắn tìm không thấy đầu mối nên chỉ có thể im lặng nuốt nó vào bụng.



Mà Dịch Minh Độ chỉ đến ban công ngoài phòng họp một chút, giống như để điều chỉnh lại cảm xúc thôi rồi trở vào. Vừa lúc nhìn thấy người chủ trì đang khen ngợi dự án bên Phong Chiếu.



Không chỉ thế lực đủ sức đối đầu với Dịch thị sắc mặt khó coi mà người của anh cũng vậy, so ra còn kém hơn.



"Sếp..."



Người phụ trách thuyết trình bên họ sắp vò nát tập tài liệu trên tay, rốt cuộc không thể không quay sang cầu cứu anh.



Dịch Minh Độ lại điềm nhiên nói: "Cứ để đó tôi lo."



Một câu này của anh không biết có trấn an được người của mình không, nhưng có người lại khinh khỉnh cười thầm trong lòng. Hừ, lo là lo thế nào? Chẳng lẽ bây giờ còn kịp để chuẩn bị cái khác sao? Mà chỉ cần bọn họ dám đưa dự án lên, Dịch gia sẽ bay màu khỏi lần cạnh tranh này ngay.



Phong Chiếu nghĩ như vậy, nụ cười trên môi lại càng rộng, càng hả hê.



Biểu tình của hắn khiến một vài người trong lòng có suy đoán nhưng chỉ im lặng xem kỳ biến chứ không nói gì.



"Đến phiên tập đoàn Dịch thị."



Rốt cuộc đến lượt họ.




Tất cả mọi người đều bất ngờ khi nhìn thấy Dịch Minh Độ tự mình đứng dậy khỏi ghế. Trong lúc đó trợ lý Hà cũng đem tập tài liệu trên tay do hắn chuẩn bị cho dự án đưa cho người bên chính ủy Lâm.



Những người đi theo anh còn đang ngơ ngác không hiểu ra sao, Phong Chiếu đã cảm thấy bất an trước.





Nhưng tất cả lại chẳng chút ảnh hưởng người đàn ông kia lãnh ngạo mà lạnh lùng ngắn gọn súc tích trình bày dự án của mình. Chắc đây là lần đầu tiên những người ngồi trong phòng họp nghe anh nói nhiều như thế, nhưng không ngại họ bất giác chuyên tâm vào.



Càng nghe sắc mặt người bên Phong Chiếu càng tái mét.



Lúc nghe anh nói đến điểm đắc ý trong dự án họ đánh cắp lại là điểm chí mạng nếu họ đem ra tiến hành, mặt họ cắt không còn giọt máu.



"Làm sao có thể!?"



Phong Chiếu cuối cùng cũng không nhịn được lớn tiếng cắt ngang.



Người trong phòng có vài người không hiểu ra sao nhỏ giọng hỏi nhau.