*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thu Lệ
Chờ đến lúc kết thúc, bầu trời đêm treo cao, bốn phía dần dần tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng mô tô chạy qua. Đàm Như Ý cảm thấy xấu hổ nên đưa lưng về phía Thẩm Tự Chước, hai tay che mặt lại, mặc cho anh gọi thế nào cũng không chịu xoay đầu lại.
Sau lưng truyền đến xột xoạt của mặc quần áo, Đàm Như Ý vội vàng cuốn chăn qua phủ kín lên người. Thẩm Tự Chước nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không miễn cưỡng, chỉ hỏi: "Có nóng không?"
Dĩ nhiên là nóng, toàn thân toát mồ hôi có tắm cũng không hết. Vậy mà Đàm Như Ý chỉ bọc kín chăn, không xoay người cũng không nói chuyện.
"Có đói bụng không?"
Trước giờ cô vẫn luôn ăn đúng ngày ba bữa, vốn dĩ chưa ăn cơm tối, bây giờ lại tiêu hao nhiều thể lực vậy đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Cho nên không có tiền đồ gật gật đầu.
"Đứng lên đi." Thẩm Tự Chước vỗ nhẹ lưng của cô, "Đi ăn cái gì đi, đừng để đói bụng."
"Vậy...... Vậy anh đi xuống trước đi, em mặc quần áo."
Thẩm Tự Chước cười lên, giọng nói trầm thấp dễ nghe, "Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy."
Không nói còn thôi, vừa nói khuôn mặt Đàm Như Ý liền cháy đỏ bừng như cục than trong lò, bọc chăn càng chặt hơn không chịu lên tiếng.
Thẩm Tự Chước không trêu cô nữa, vuốt vuốt tóc mai qua một bên giúp cô, nhỏ giọng nói: "Anh chờ em ở cửa."
Nghe tiếng bước chân quả thật đi về phía bục cửa, Đàm Như Ý mới núp trong chăn mặc quần áo vào, đứng dậy đi tới cửa. Thẩm Tự Chước đang đứng ở giữa cầu thang ngửa đầu liếc nhìn cô một cái, cười duỗi tay về phía cô, "Đi thôi."
Đàm Như Ý bước xuống ba bậc nắm chặt tay anh. Lòng bàn tay nóng hừng hực còn mang theo chút mồ hôi mỏng. Không biết sao, hai tai lại đỏ bừng, chỉ cúi đầu đi theo từng bước sau lưng Thẩm Tự Chước.
Sợ đánh thức ông nội Đàm trong phòng ngủ nên động tác của hai người rất nhẹ,. Sau khi vào phòng bếp, Đàm Như Ý vội đóng cửa lại, rón rén mở bếp ga ra nấu nước, Khoảng năm phút sau, nước sối ùng ục, Đàm Như Ý đánh vào hai quả trứng và một ít d/đ"l;q"d mì sợ, sau đó bắt đầu cắt dưa chuột và cà chua. Không dám gây tiếng động quá lớn nên cô cắt rất chậm, không gian trong phòng bếp thu hẹp, cũng không thông gió nên một lát sau trên mặt cô đã toát ra một lớp mồ hôi.
Thẩm Tự Chước mở cửa phòng bếp đi ra ngoài, một lát sau lại trở về, trong tay còn cầm theo một cái quạt hương bồ không biết đã tìm được ở đâu. Đàm Như Ý thấy dáng vẻ này của anh nhất thời cười đến lạc giọng. Thẩm Tự Chước không thèm để ý chút nào, phe phẩy quạt gió cho cô.
Đàm Như Ý vội tăng nhanh động tác, nhanh nhẫu vớt mì ra khỏi nồi trộn lẫn gia vị, cộng thêm dưa chuột và cà chua. Phòng ăn nối liền với phòng bếp, cách phòng ngủ còn có một khoảng cách. Hai người ngồi xung quanh bàn vội vàng ăn mì. Cũng không dám nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau một cái.
Đàm Như Ý vẫn nhịn không được, hạ thấp giọng hỏi: "Anh Thẩm, cái này có phải chính là có tật giật mình hay không?"
Thẩm Tự Chước vẫn chưa trả lời, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng mở cửa. Đàm Như Ý lập tức bị sợ đến không dám thở mạnh, lại nghe ông nội Đàm ngậm ngáp hỏi, "Còn chưa ngủ à?"
Đàm Như Ý lập tức nhìn về phía Thẩm Tự Chước cầu cứu, co quắp nói, "Dạ...... Cái này, con ăn tối chưa no nên làm chút thức ăn đêm."
Vẻ mặt Thẩm Tự Chước vẫn bình tĩnh, phụ họa nói: "Ông nội, ông có muốn ăn một chút không?"
Ông nội Đàm khoát tay, "Không ăn, ông chỉ dậy đi vệ sinh thôi."
Chờ sau khi ông nội Đàm ra khỏi nhà vệ sinh rồi trở về phòng ngủ, Đàm Như Ý mới thở phào một cái, "Làm em sợ muốn chết."
"Sợ cái gì?" Thẩm Tự Chước khẽ cười một tiếng, "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
Đàm Như Ý cũng cười, "Rõ ràng là ở chung phi pháp."
Sau khi ăn xong, hai người thay phiên tắm rửa rồi trở lại trên sân thượng. Bầu trời đêm càng yên lặng, khu dân cư ở phía xa chỉ có mấy ánh đèn sáng le que, trên đường phố yên tĩnh in những cái bóng thật dài của đèn đường.
Ăn uống no đủ, Đàm Như Ý nằm một lát mí mắt dần dần nặng nề, Thẩm Tự Chước nhìn cô đang cố gắng mở to hai mắt, nói chuyện cũng từ từ chậm lại, liền tiến lên hôn xuống trán cô một cái, "Ngủ đi, ngủ ngon."
Giọng nói Đàm Như Ý mơ hồ, "Ngủ ngon, anh Thẩm."
Thẩm Tự Chước nhìn cô, cúi đầu xuống nhẹ nói bên tai cô: "Gọi ‘Ông xã’."
Đàm Như Ý suy nghĩ chậm chạp đã sớm mất đi năng lực suy tư, liền chép chép miệng nhỏ giọng gọi theo, "Ông xã."
——
Lúc thức dậy thì trời đã sáng choang, Đàm Như Ý toát một thân mồ hôi, vén chăn lên mới phát hiện Thẩm Tự Chước đã tỉnh rồi, đang chống lan can trông về phía xa con sông trước mặt.
Trên cánh tay Đàm Như Ý bị muỗi đốt mấy vết, cô vừa bấm hình chữ thập(*) vừa tìm nước hoa, "Chào buổi sáng."
(*): Dùng móng tay bấm lên vết đốt. Hồi trước mình bị kiến cắn cũng hay làm vậy, để giảm bớt ngứa.
Thẩm Tự Chước xoay người lại, "Đã dậy rồi hả?"
Đàm Như Ý hỏi, "Anh có bị muỗi đốt không?"
"Cũng may là không."
"Vậy thì may quá!" Cô bôi nước hoa lên chỗ bị sưng đỏ, cười nói, "Có lẽ biết anh là khách nên hạ miệng lưu tình."
Hai người dọn chiếu bông ôm xuống cùng ăn sáng với ông nội Đàm xong liền chuẩn bị trở về thành phố. Tháng tám Đàm Như Ý còn được nghỉ nửa tháng nên nói lúc đó sẽ về nữa.
Đến nơi đã là buổi trưa, Đàm Như Ý nghỉ ngơi hai tiếng, buổi chiều liền vội vã lên lớp. Cô giáo Mã thấy cô cuối cùng cũng trở lại liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Trở về rồi à, liên tục dạy lớp tiếng Anh mấy ngày, bây giờ học sinh gặp tôi cũng thấy phiền."
Đàm Như Ý cười nói cám ơn.
Lần nữa đi vào quỹ đạo, Đàm Như Ý vẫn đi dạy theo thời khóa biểu trước, còn về Thẩm Tự Chước, ngoại trừ công việc ra thì anh vẫn đang giúp Đàm Như Ý nghe ngóng cách chuyển hộ khẩu. Người nhà họ Thẩm đều có tiếp xúc với mọi phương diện, Thẩm Tự Chước nhờ chú ba Thẩm giúp một tay, tìm được một người có thể giúp. d/đ;l;q"d Sau khi nghe Thẩm Tự Chước nói sơ qua tình hình, người đó nói hiện giờ quản lý hộ tịch nghiêm khắc hơn trước kia, chuyện này không phải là không thể làm mà phải tốn chút công sức.
Trong lúc người đó đang thu xếp, hôm nay hết giờ làm Thẩm Tự Chước về nhà bị Phương Tuyết Mai chặn lại.
Phương Tuyết Mai đứng ở cửa chung cư, nhìn thấy xe của anh lập tức vẫy vẫy tay. Thẩm Tự Chước cau mày nhưng vẫn cho xe chạy chậm lại.
Phương Tuyết Mai vuốt vuốt tóc, cười tiến tới bên cửa xe, "Chú hai, cho tôi lên ngồi một lát, có chuyện quan trọng muốn nói với chú và Như Ý."
"Chuyện gì?"
Phương Tuyết Mai nở nụ cười, "Dĩ nhiên là chuyện bây giờ chú quan tâm nhất."
Vẻ mặt Thẩm Tự Chước hơi lạnh, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Lên xe đi."
Lúc vào nhà Đàm Như Ý đang nấu cơm trong phòng bếp. Cô nghe thấy tiếng mở cửa lập tức nhô đầu ra khỏi phòng bếp, còn chưa kịp chào hỏi đã thấy Phương Tuyết Mai bỗng sửng sốt một chút. Phương Tuyết Mai vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười đón khách, "Đang nấu cơm à?"
Đàm Như Ý có chút ngây ngẩn, gật đầu một cái.
Thẩm Tự Chước cũng không có ý định nói chuyện phiếm với cô ta mà nói ngay vào điểm chính: "Nói đi."
Phương Tuyết Mai cười nói, "Đã là chuyện của hai người thì hãy để cho Như Ý cùng đến đây nghe đi."
Đàm Như Ý nhìn Thẩm Tự Chước với vẻ thăm dò, Thẩm Tự Chước im lặng một lát mới gật đầu một cái. Đàm Như Ý tắt bếp lau lau tay đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tự Chước.
Phương Tuyết Mai cười nhìn Đàm Như Ý, "Như Ý, em có biết hiện giờ ba em đang ở đâu không?"
Vừa nghe thấy tên Đàm Vệ Quốc, trái tim của Đàm Như Ý liền trầm xuống, môi cô mím chặt, lắc đầu một cái.
"Hôm nay chị định đến thăm bà nội một chút nhưng vừa tới cửa chung cư đã gặp ba em rồi. Ông ta đang cãi nhau với bảo vệ chung cư, nói muốn đi gặp ông nội. Chị vừa nhìn thấy là ba em thì lập tức đi tới chào hỏi với bảo vệ sau đó dẫn ông ấy vào trong chung cư. Chị hỏi ông ấy chuyện gì, ông ấy nói trong tay ông ấy đang giữ hộ khẩu của em."
Nói đến đây cô ta cố ý dừng một chút, thấy Thẩm Tự Chước và Đàm Như Ý trao đổi ánh mắt thì cười cười, nói tiếp, "Chị nghĩ thân thể ông nội vốn đã không khỏe, nếu để ông ta đến gặp ông nội gây phiền phức thì không chừng xảy ra chuyện. Chị liền hỏi ông d/đ;l;q;d ta muốn bao nhiêu tiền. Ba em cũng sảng khoái nói một con số. Chị vừa nghe xong cũng không phải là bao nhiêu tiền nên đã dẫn ông ấy đến ngân hàng rút tiền cho ông ấy."
Thẩm Tự Chước yên lặng mấy giây, "Hiện giờ hộ khẩu đang ở trong tay chị?"
Phương Tuyết Mai cười nói: "Đồ vật quan trọng như vậy chị không dám mang theo trong người nên để ở nhà."
Đàm Như Ý hơi cảm thấy khó chịu, cắn cắn môi nhẹ giọng hỏi: "Ba em lấy bao nhiêu tiền?"
Phương Tuyết Mai cười cười, "Tiền chỉ là chuyện nhỏ."
Nhất thời không ai nói chuyện, Phương Tuyết Mai vẫn cười, dáng vẻ đó giống như thợ săn đã sắp xếp xong cạm bẫy chờ bọn họ chui vào lưới.
Hồi lâu sau, Thẩm Tự Chước mới từ từ mở miệng, "Chị có điều kiện gì?"
"Đừng nói nghiêm trọng như vậy, chị chỉ muốn giúp đỡ chú một chút thôi sao lại nhắc tới điều kiện chứ." Phương Tuyết Mai cười ha ha nói, "Chú hai, hiện giờ đứa bé của chú ba chú cũng đã lớn, tinh thần của Hiểu Quỳ không được tốt, mấy ngày trước chị dẫn nó đi khám bác sĩ tâm lý, nói nó bị chứng trầm cảm gì đấy? Quan hệ của chú với ba thân thiết nhất, chị chỉ muốn chú với với chú ba chú vài câu, Hiểu Qùy còn trẻ cũng không có ý định muốn danh phận gì, nhưng dù sao cũng đã sinh đứa bé không có công lao cũng có khổ lao. Nó cũng không có ý gì khác, chỉ muốn chút phí vất vả sau này đứa nhỏ cũng giao cho chú ba chú, sống hay chết nó sẽ không can thiệp vào nữa, về sau cũng quyết không xuất hiên trước mặt các người."
Cô ta nói xong cũng không nóng nảy, chỉ cười tủm tỉm nhìn hai người, chờ Thẩm Tự Chước quyết định.
Thẩm Tự Chước gần như không hề do dự, "Chị dâu, chị biết con người của tôi không thích bị người khác uy hiếp. Chuyện của chú ba tôi sẽ không nhúng tay vào, những lời này chính miệng chị hãy nói với chú ấy đi."
Nụ cười trên mặt Phương Tuyết Mai ngưng lại một chút, "Vậy chú không có ý định đăng ký kết hôn với Như Ý hả?"
Vẻ mặt Thẩm Tự Chước lạnh nhạt, "Chuyện đó không cần chị quan tâm."
Phương Tuyết Mai im lặng chốc lát bỗng cười nói, "Cũng phải, với bảnh lĩnh của nhà họ Thẩm thì sổ hộ khẩu đâu phải là vấn đề gì khó giải quyết chứ?" Sau đó cô ta chuyển ánh mắt sang Đàm Như Ý, "Như Ý, chị vốn chỉ muốn giúp ba em một lần cũng chính là giúp em, vậy mà lại thành ra có chút vẽ rắn thêm chân rồi, em đừng để ý nha. Đầu óc chị đần độn tốt bụng làm hỏng việc, chuyện tặng vòng phỉ thúy cho em lần trước cũng thế......"
"Vòng tay đó bà nội rất thích nên bà đã lấy đeo rồi." Đàm Như Ý nhỏ giọng nói.
Phương Tuyết Mai sửng sốt một chút, cười cười đứng dậy khỏi ghế salon, "Được, vậy thì chị không quấy rầy hai ngươi nữa. Đúng rồi, hiện giờ có lẽ ba em vẫn còn ở thành phố, chị cũng không biết ông ấy cầm tiền đi đâu. Như Ý, bản thân em chú ý một chút nha."
Đàm Như Ý cũng đi theo, vội nói: "Chị dâu, chị hãy nói cho em biết ba em lấy bao nhiêu tiền?"
Phương Tuyết Mai cười cười, giơ lên một bàn tay.
Đầu óc Đàm Như Ý liền thấy “ong ong”, sững sờ nhìn Phương Tuyết Mai đi ra cửa vang lên một tiếng “rầm”, Đàm Như Ý cả kinh, thân thể cũng giống như rung lên theo.