Lúc sau quay lại trên tay cầm ly cà phê cô nhẹ nhàng tiến đến chỗ hắn rồi rón rén để xuống, đứng nhìn một lúc cô liền cất giọng nhỏ nhẹ có chút lo sợ mắt không dám nhìn thẳng đối phương
- Tôi thấy chán quá, anh có việc gì cho tôi làm không?
- Ngồi đó đi cô chán nhưng đừng phá gì ở đây là được!
- Hay anh cho tôi trở lại tiệm hoa nha, tôi muốn làm ở đó
Nghe Hạ Đan nói, đang tập trung làm việc liền ngưng lại ngước lên nhìn ngồi trước mặt với vẻ không hài lòng đôi mày lúc nào cau lại mặt nhắn nhó lạnh lùng, chắp hai tay lên trước mặt rồi nhìn thẳng đối phương
Hạ Đan biết mình đã nói trái ý hắn nên cúi mặt định quay lại chỗ ngồi chưa được ba bước giọng nói lọng bên tai làm cô giật mình bất giác quay lại nhưng mắt không dám nhìn thẳng
- Tôi cho cô chưa mà đi vậy
Cô gái nhỏ cúi mặt lắc đầu, tay bắt đầu run liền nắm chặt lại
- Tôi không muốn nghe cô đề cập đến chuyện đi làm ở cửa hàng đó nữa, đừng có chọc điên tôi hậu quả cô gánh không nổi đâu biết chưa!
Chuẩn bị đi tôi đưa cô ra ngoài
Nói rồi hắn đứng dạy ra ngoài, cô cũng lật đật chạy theo sau, suốt quãng đường cô không dám mở miệng nói tiếng chỉ đưa mắt ngắm nhìn đường phố của những kẻ sang trọng, chiếc dừng lại ở một cửa hàng quần áo cô quay sang nhìn anh biết rõ anh đưa cô đến đây làm gì cô nhanh miệng nói
- Đồ tôi đủ mặc rồi hay mình về nhà đi!
- Làm vợ tôi thì mặc những bộ đồ đắt tiền không phải đồ chợ ít tiền cô đang mặc trên người, cô cãi tôi một lần số nợ của ba cô tăng lên mười phần trăm
Hạ Đan chỉ biết lặng lẽ nghe theo dù trong lòng cô rất buồn chỉ biết nghe theo lời hắn không thể làm những gì mình thích
Sau khi mua sắm hắn chở cô đi ăn rồi về nhà, đến nhà trời đã sụp tối ai về phòng nấy cô đi tắm và mặc bộ đồ ngủ thoải mái chỉ là áo pijama cộc tay và quần đùi không quá ngắn, nghe có tiếng phụ nữ cười nói vui vẻ cô tò mò bước xuống cầu thang liền thấy rất nhiều mĩ nữ được hắn đưa về để thỏa mãn, hắn ngồi trên ghế sofa cúc áo thả lỏng hai cúc lộ ra cơ thể săn chắc bên trong
- Xuống đây!
Minh Hào nhìn lên cầu tháng thấy Hạ Đan đứng thẫn thờ hắn nhếch mép ra lệnh cô xuống ngồi cạnh hắn tay còn vỗ vỗ lên ghế
- Cô giả vờ không nghe hay cô bị điếc, đừng để tôi nhắc lại lần hai
Hắn tỏ thái độ không hài lòng với cô giọng nói chua chát lại vang lên, Hạ Đan giật bắn người mới để ý đến vẻ mặt của hắn rụt rè mà bước xuống ngồi cạnh hắn tay cô nắm tay để trên đùi mắt cúi xuống có vẻ sợ hãi
- Anh giữ khoảng cách chút được không!
-Vợ tôi, tôi muốn ôm muốn hôn ở đâu mà không được
Vừa ngồi xuống Hạ Đan liền bị hắn đè xuống người ngửa ra sau theo phản xạ cô để tay lên ngực hắn đỡ ra, hắn có vẻ thích thú việc trêu đùa cô, Hạ Đan nhắm chặt mắt lại sợ sắp rơi nước mắt nhưng cố kiềm lại
- Cô nhìn cho kĩ tôi chỉ làm một lần thôi nhé!
Câu nói khó hiểu ấy khiến cô mở mắt ra nhìn hắn, Minh Hào liền ngồi dậy tiến lại gần một cô mĩ nữ hết sức quyến rũ ba vòng đầy đặn rồi bế cô mĩ nữ ấy lên phòng mặc cho Hạ Đan ngồi thẩn thờ nhìn bọn họ, các cô gái còn lại cũng vui vẻ ra về trước khi ra khỏi cửa còn để lại nụ hôn gió đầy khiêu khích cho Hạ Đan
Cô lặng lẽ về phòng, ngồi trên giường với vẻ mặt mệt mỏi cô định đi ngủ thì âm thanh từ phòng đối diện dang dãng bên tai
- Aa... ưmm...anh nhẹ chút....
Hạ Đan bật đèn rồi ngồi dậy cô cảm thấy rất tủi thân vì chưa bao giờ cô chịu sự sỉ nhục như thế này, âm thanh ấy rên rỉ đến gần sáng vì hai phòng đối diện nên Hạ Đan cũng mất ngủ đến gần sáng đôi mắt giờ đây thẩn thờ trên mi còn đọng lại vài giọt nước
Đến giờ đi làm nhưng không thấy Hạ Đan anh ta liền tự nhiên mở cửa phòng thấy cô đang ngủ anh đứng trước mặt cô khoảng mười phút, cảm thấy dường như có ai đang nhìn mình Hạ Đan bất giác xoay người mở mắt, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm cô tỉnh ngủ ngay lập tức lấy chăn che mặt chỉ còn thấy đổi mắt
- Ngủ đủ chưa, lười biếng định trốn làm sao?
- Tối qua cô gái đó la to quá... đến gần sáng tôi mới ngủ được...nhưng giờ tôi...dậy...
- 10 phút
*Cạch
Đấu khaiar được ba câu hắn ta ra ngoài đóng cửa rất mạnh, nhanh sau đó Hạ Đan đã tươm tất mọi thứ bước xuống nhà, thấy cô hắn liền bước ra xe mặt lại lạnh như băng, vì thức trễ lại liền đến công ty cô chưa ăn gì đến rất đói, hôm nay hắn lại giao sổ sách rất nhiều
- Tôi có thể đi ăn không, là tôi rất đói chứ tôi không lười biếng mà trốn việc
- Lúc ngủ sao không nghĩ đến chuyện ăn sáng giờ cô than với tôi thì được gì?
- Không phải tại anh thì đêm qua tôi ngủ rất sớm, không cho thì tôi nhịn tôi chết là xong chuyện khỏi phải nợ
Hai người nói chuyện chưa đến nổi năm câu lại đấu khẩu, cô vì không chịu nổi nên đã bộc phát sự cãi lại nhưng trước giờ cô chưa có thái độ đó với ai nên mặt cô lúc đó rất buồn cười, chửi thầm trong bụng trách ông trời sao lại ban cho ông một người chồng tồi tệ đến như vậy!
- Anh không cho tôi đi ăn thì tôi không làm việc nữa
- Được, vậy nợ tăng mười phần trăm nhé!
- Tăng thì tăng dù sao tôi cũng cưới anh là để trả nợ việc gì anh phải hù tôi
- Cô đồng ý trả thân thể cô cho tôi, nợ cha cô lập tức được trả hết
- Lợi dụng!
Vợ chồng này nói câu nào cãi cau đấy thấy cô cãi cọ với gương mặt hài hước, Minh Hào liền nhếch môi trêu chọc cô khiến cô cànv thêm tức mà phản bát lại cuộc trò chuyện không mấy hòa bình đã kết thúc hai người im lặng làm việc, nhưng bụng Hạ Đan cứ kêu ồn ào khiến cô có càng bực tức hơn.