Cưới Đại Được Chồng Tốt

Chương 60




1430 Words

"Mày nói cái gì? Ha Ha, thế nào? Có phải bây giờ mày cảm thấy cả người suy nhược, thân thể khô nóng giống như bị lửa đốt, khát vọng được nam nhân an ủi?"

Trên mặt Chu Phương Hoa nở nụ cười lạnh đi đến trước mặt Đường Hạ Linh, ánh mắt cô ta hiện nên nụ cười như đã thực hiện được mưu kế.

Bây giờ Đường Hạ Linh mới kịp phản ứng.

Cô bị bỏ thuốc!

Nhưng mà, cô bị Chu Phương Hoa bỏ thuốc từ khi nào?

Tối nay cô vẫn luôn đề phòng Chu Phương Hoa, cô rất cẩn thận, rốt cuộc là cô ta bỏ thuốc cô từ lúc nào chứ?

Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua những cảnh đã trôi qua trong tối nay, cuối cùng Đường Hạ Linh như nghĩ đến điều gì, cả người cô chấn động mạnh một cái.

Khi cô lên tầng, cô có dặn dò qua bảo quản gia mang trà giải rượu lên, là lúc đó!

Quản gia không thể nào hại cô, nhất định là Chu Phương Hoa lợi dụng cơ hội đó để bỏ thuốc.

"Chu Phương Hoa, mày thật độc ác!"

Cùng lúc này một luồng nhục nhã và tức giận đan xen đánh úp vào lòng tôi.

Chu Phương Hoa độc ác cười nói: "Ai bảo trong quá khứ mày kiếm chuyện với tao? Ha ha, Đường Hạ Linh, không phải chuyện gì mày cũng muốn giẫm tao một phát sao? Bây giờ ngược lại tao muốn nhìn một chút, mày còn có tư cách gì để trong sạch cao thượng, tao xem người bạn trai tài giỏi kia của mày còn có thể khen mày trong sạch như băng không..."

Vừa nói xong, Chu Phương Hoa nhìn về phía Lâm Hòa Bình cười nói: " Cậu Nghị, em gái tôi giao cho anh, dù sao anh cũng phải đối đãi với em ấy thật tốt nha."

"Cô yên tâm đi, một người đẹp nhỏ quyễn rũ như vậy, tôi làm sao có thể đối xử không tốt với cô ấy?"

Lâm Hòa Bình vừa cười vừa đi đến, kéo Đường Hạ Linh qua, định mang cô đi.

Anh ta cầm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại như không xương của cô, trong lòng có chút rạo rực.

Bây giờ, ý thức của Đường Hạ Linh càng ngày càng không rõ ràng, hai gò má cô đỏ ửng, ánh mắt lơ mơ, trong mắt cô hiện lên một tia cảm xúc không rõ.

Lúc mà Lâm Hòa Bình kéo cô đi, cô chỉ có thể dựa vào tia lý trí và sức lực cuối cùng của mình hung tợn đẩy anh ta ra.

Bởi vì Lâm Hòa Bình không có phòng bị, nên bị Đường Hạ Linh đẩy một cái suýt chút nữa ngã xuống đất, ánh ta không khỏi tức giận nói: "Tôi cho cô mặt mũi, cô còn không biết xấu hổ, cô thật sự cho là mình rất cao quý?"



Trong lòng Đường Hạ Linh tràn đầy sợ hãi, theo bản năng cô chạy về phía đại sảnh của bữa tiệc.

Chỉ cần đi vào bên trong thì cô sẽ an toàn.

Nhưng căn bản Lâm Hòa Bình không cho cô cơ hội này, anh ta thô bạo kéo cô qua.

Vốn Đường Hạ Linh đã đứng không vững, bị anh ta kéo một cái, cả người cô xuýt nữa trực tiếp ngã từ trên bậc thang xuống.

Cũng chính là vào lúc này, bỗng nhiên có một sức lực không biết từ đâu tới vững vàng đỡ được người của Đường Hạ Linh, ôm cô vào trong lòng.

Người này đột nhiên xuất hiện, làm cho Chu Phương Hoa và Lâm Hòa Bình có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Đường Hạ Linh cũng hoảng sợ, cô đưa tay muốn đẩy đối phương ra, nhưng cô lại nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Là anh, em đừng sợ, không sao cả."

Giọng nói quen thuộc kia, xen lẫn với mùi cơ thể trên người anh, khiến lòng hoảng sợ của Đường Hạ Linh bình tĩnh lại.

Cô nắm chặt quần áo của anh, tựa vào trong ngực anh thở hổn hển, thân nhiệt nóng bỏng xuyên qua quần áo gần như thiêu đốt cả người anh.

Người đàn ông nhìn ra cô bị bỏ thuốc, ngay lập tức trong mắt anh phủ đầy u ám, thần sắc hung ác tản ra xung quanh.

Lục Tử Minh đi đến cùng anh, đứng phía trước anh tức giận trừng mắt nhìn Chu Phương Hoa và Lâm Hòa Bình: "Lá gan hai người cũng to đấy nhỉ, vậy mà dám bỏ thuốc chị ấy?"

Chu Phương Hoa sợ hết hồn, cô ta không ngờ rằng người đàn ông có quan hệ không bình thường với Đường Hạ Linh sẽ xuất hiện.

Lâm Hòa Bình cũng hơi giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Lục Tử Minh, sau đó anh ta nổi giận đùng đùng tra hỏi: "Cậu là ai, cậu mau bảo người đứng đằng sau cậu buông cô ấy ra?"

"Anh là cái gì?"

Vẻ mặt Lục Tử Minh giễu cợt, ánh mắt cậu ta mang theo tia lạnh lùng.

Bây giờ, cả người Đường Hạ Linh đã mất lý trí, cô liều mạng chui vào trong ngực của người đàn ông, đôi bàn tay kia càng không thành thật mà sờ mó ngực của anh.

Lục Chấn Nam luôn luôn cúi đầu, nhìn người trong ngục.

Người anh chứa đầy sự tức giận hủy diệt, ánh mắt anh giống như đóng băng một triệu sáu trăm linh chín km, lạnh một cách đáng sợ.

Hiển nhiên nhìn thấy bộ dạng này của Đường Hạ Linh, anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời đè xuống hung ác nồng nặc, nghiêng người ôm lấy cô rồi xoay người rời đi.



"Thằng khốn, cậu có biết tôi là ai không? Cậu lại dám cướp người đàn bà của tôi?"

Nhìn thấy Đường Hạ Linh bị người đàn ông kia mang đi, Lâm Hòa Bình lập tức giận dữ, nhìn về phía Lục Tử Minh quát.

Chu Phương Hoa hơi sợ hãi, cô ta lặng lẽ lui về phía sau một bước.

Bời vì cô biết rõ, người đàn ông trước mắt này đáng sợ như thế nào.

Lục Tử Minh nheo mắt nhìn Lâm Hòa Bình nói: "Anh nói lại những câu vừa nãy xem, anh nói chị ấy là người đàn bà của ai?"

"Của tôi, Đường Hạ Linh là người đàn bà mà tôi nhìn trúng."

Lâm Hòa Bình rống to, anh ta không hề hối hận.

Lục Tử Minh cười rồi bước tới, "Anh là loại rác gì vậy, anh xứng sao?"

Dứt lời, cậu ta nhấc chân dài lên đạp về phía Lâm Hòa Bình.

Cái đạp này vừa mạnh vừa hung hãn, suýt nữa trực tiếp đạp Lâm Hòa Bình bay ra ngoài, cuối cùng cả người anh ta va vào tường, trực tiếp ngất xỉu.

Vẻ mặt Chu Phương Hoa sợ hãi đến tái nhợt, cả người run rẩy, xoay người muốn chạy về đại sảnh của bữa tiệc.

Nhưng mà, Lục Tử Minh không có ý định ta cho cô ta, cậu duỗi cánh tay dài một cái, trực tiếp kéo Chu Phương Hoa qua, giơ tay hung hăng tát một cái trên mặt cô ta: "Đừng tưởng rằng tôi là một người đàn ông thì không đánh đàn bà, cô dám dộng vào chị ấy là cô đi tìm chết!"

Chu Phương Hoa bị đánh đến mắt nổ đom đóm, kêu lên thảm thiết, gương mặt cô ta trở lên nhợt nhạt vô cùng.

"Cậu dám đánh tôi? Cậu có tin hay không tôi lập tức gọi bảo vệ đến."

"Đánh cô đã coi là nhẹ, nếu như không phải tôi sợ bẩn tay thì có thể tôi đã giết cô rồi."

Lục Tử Minh tàn bạo nói, khuôn mặt đẹp trai kia, giờ phút này không còn một chút dáng vẻ dịu dàng nào cả.

Chu Phương Hoa sợ hãi.

Bởi vì cô ta thấy người đàn ông này, không phải loại người nương tay với người khác, nhất định cậu ta nói được sẽ làm được.

"Lần sau cô còn đối xử với chị ấy như vậy, thì tôi sẽ không bao giờ sẽ cô có cơ hội hối hận."

Sau khi nói ra một câu độc ác sau cùng, lúc này Lục Tử Minh mới xoay người rời đi.