Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 44




Tạ Tinh Thùy cười một cái rồi đưa tay về phía cô.

Tống Ý chủ động đưa tay ra, tay trong tay, dù không nói về chủ đề này nữa, nhưng trong lòng cả hai đều đã có đáp án.

Cái gì là đồng đội?

Là sát cánh chiến đấu, nương nhờ lẫn nhau.

Thắng thì cùng nhau cười to, thua thì cùng nhau đội nồi kiểm điểm, kết cục tốt nhất là lấy được quán quân, nhưng nếu không được thì cũng không có gì để tiếc nuối, bởi vì mọi người đã cùng nhau cố gắng hết sức!

Họ bỏ ra mồ hôi và nước mắt, trải thành một con đường sáng chói, điểm cuối ở bờ bên kia, đó là chiến thắng.

Tống Ý thích thao tác và sự hiểu biết sâu sắc về trò chơi của Cửu Thiên, nhưng cô không thích CST như vậy.

Điểm cuối tất nhiên rất đẹp, nhưng không thể vì vậy mà bỏ qua phong cảnh ven đường!

Trận thứ ba có thể xem như là cao trào nhỏ trong các trận đấu thường quy.

Trận quyết đấu xuất sắc nhất của hai đội mạnh nhất bảng B, nhiêu đó cũng đủ để làm các fan hò hét điên cuồng.

YD cũng được, The Dragons cũng thế, đều là những gã khổng lồ có tiếng, quá quen với sàn đấu này và cả đối phương.

The Dragons Phương Thốn nằm trong nhóm tuyển thủ siêu sao đời đầu của KPL, đi rừng cực kì đỉnh, bất kể chơi anh hùng nào thuộc mảng này đều kinh tài tuyệt diễm[1]. Từ lúc KPL bắt đầu nổi tiếng, anh ấy đã sáng tạo ra vô số chiến lược, thậm chí ba năm trước đã tự mình cứu cả đội trên bờ vực sụp đổ.

[1]: Nghĩa là làm việc không thể, khiến cả thế giới chao đảo

Khi đó trạng thái của The Dragons luôn không được tốt, trong một mùa giải mà thay ba huấn luyện viên, ai cũng nói họ không còn sức để xoay chuyển thế cuộc nữa.

Trận đấu thường quy cuối cùng, nếu thắng thì có đến gần vòng Playoffs, thua thì phải trụ hạng, hoặc nghiêm trọng hơn thì sẽ trực tiếp bị xuống hạng.

Điểm đáng sợ hơn là trận đó họ lại gặp phải đội mạnh lúc bấy giờ – OG, cũng là thời kỳ đỉnh cao nhất của OG.

An Trục Khê, Nhiễm Khinh, Mễ Nhạc, Tuyết Bính và Phong Tửu, các vị thần trong truyền thuyết của thời đại.

Lúc đó tỷ lệ cược vô cùng chênh lệch, tỷ lệ của The Dragons lên xấp xỉ mười, nói cách khác, nếu bạn cược The Dragons thắng thì sẽ nhận được tiền thưởng gấp mười lần cược ban đầu.

Nhưng không ai cược.

Không thắng được……

The Dragons không thể nào đánh bại OG.

Nhưng Phương Thốn đã đứng lên, ván thứ nhất ngược gió, tiền hai bên chêch lệch năm ngàn, anh vẫn dùng Hàn Tín chơi chiến lược dòng chảy ngược dòng[2] đánh đến cùng, đỉnh nhất là khi OG đang chăm chú combat ở đường giữa để xông đến cao địa, tạo ra khung cảnh trộm tháp vô cùng xuất sắc.

[2]: Một chiến lược chơi trong Vương Giả Vinh Diệu, Phương Thốn sẽ cản chủ lực của đối phương để đồng đội khác đánh tháp

Ván thứ hai thua, nhưng ván thứ ba bọn họ dựa vào sức bật kinh người của mình để tóm lấy thắng lợi!

Lúc ấy các fan trong trường quay nước mắt lưng tròng, ngay cả bình luận viên cũng nghẹn ngào.

KPL không có kẻ yếu, The Dragons vẫn là The Dragons tạo ra kì tích ấy!

Chính bởi mùa giải ấy, Phương Thốn được phong thần, The Dragons cũng trở lại làm một gã khổng lồ của giới!

Ba năm qua đi, OG đã khác đi nhiều, ngã khỏi thần đàn, nhưng The Dragons vẫn đứng sừng sững ở đó, vẫn là chiến đội đứng đầu trong cuộc chiến giành quán quân.

Có điều là……

Tạ Tinh Thùy biết, Long tộc đang đón thời khắc khủng hoảng.

Phương Thốn già rồi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng họ đã qua thời kỳ đỉnh cao của tuyển thủ, nếu bọn họ là trụ cột thì chiến đội không thể tránh khỏi giai đoạn đau đớn.

The Dragons cần Phương Thốn thứ hai, YD cũng cần một Tạ Tinh Thuỳ mới.

Nhưng thiên tài sở dĩ được gọi là thiên tài, bởi vì đều là người mười năm khó có được.

Tuyển thủ đã lên sân thi đấu, bắt đầu thử thiết bị.

Phì ca lảm nhảm như mọi ngày: “Lão đại, anh có ổn không?”

Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu liếc anh ta: “Cậu thấy tôi không ổn à?”

Phì ca cười: “Ổn ổn ổn, nhất định phải ổn.”

Dưỡng thương cả một tuần, cánh tay của Tạ Tinh Thuỳ đã không còn gì đáng ngại, tuy còn máu bầm nhưng không còn đau, không ảnh hưởng đến thao tác.

Hơn nữa hôm nay là trận đối đầu với The Dragons, anh muốn lên sân khấu.

Đánh một trận ít đi một trận, dù là anh hay Phương Thốn cũng vậy.

Huấn luyện viên dò hỏi bọn họ: “Dùng đội hình xạ thủ bình thường sao?”

The Dragons là chiến đội lấy đi rừng làm trung tâm tiêu biểu, đến mức trở thành kiểu mẫu. Phương Thốn là C vị tuyết đối, đường bên khống chế mạnh, tấn công mạnh, phối hợp với pháp sư giai đoạn trước, thời điểm hung hãn nhất có thể đẩy đến cao điểm của địch trong tám phút.

Đây chính là thi đấu điện tử, dù tiết tấu của trò chơi khá nhanh, nhưng người ở trên sân có thể chạy đến cao điểm trong tám phút thật sự chẳng có mấy người.

Bàn về đầu sắt, The Dragons không ngán ai.

Tạ Tinh Thùy nói: “Lấy Lý Nguyên Phương hoặc Marco Polo đi.” Dùng hai xạ thủ đi rừng, để A Mãn đổi sang đấu sĩ đường bên, vậy giai đoạn trước không đến nổi bị đóng băng.

The Dragons dường như đã nhìn thấu chiến lược của bọn họ nên ban cả Marco Polo và Bách Lí Thủ Ước, chỉ chừa lại Lý Nguyên Phương.

YD là bên xanh, có thể chọn trước một anh hùng nhưng lượt đầu đã cướp Lý Nguyên Phương thì quá lộ liễu rồi, màu lam phương, có thể trước đoạt một cái anh hùng, điều này có nghĩa là các anh hùng mạnh đều bị ép đưa qua cho The Dragons.

Phì ca mắng: “Bị chặn đường rồi.”

Nhưng nếu không cướp Lý Nguyên Phương, lầu một lầu hai The Dragons sẽ khoá lấy, đến đó Tạ Tinh Thuỳ sẽ không còn xạ thủ hợp đi rừng để dùng.

Bên The Dragons, tuy không có Bách Lí Huyền Sách nhưng họ còn Nakoruru, A Kha, ngay cả Luna, Lý Bạch và Hàn Tín đều ở ngoài vòng, hoàn toàn không thiếu anh hùng.

Cho nên dù cho YD có cướp Lý Nguyên Phương thì cũng đã rơi vào hố.

Huấn luyện viên đưa ý kiến: “Lấy Song Tôn đi.”

YD đã bị nắm thóp, thay vì mù quáng lao vào, chi bằng trở về đội hình mình quen nhất.

Tạ Tinh Thùy khẽ hít vào một hơi: “Vậy sẽ bị đóng băng mất.”

Tống Ý suy nghĩ một lát: “Giai đoạn trước chúng ta tránh chiến, cố hết sức kéo đến giai đoạn sau.”

Tạ Tinh Thùy không trả lời, nhưng anh hiểu rất rõ, The Dragons không thể nào cho họ cơ hội kéo đến cuối trận.

Khoá đội hình, cuối cùng YD vẫn chọn Tôn Tẫn và Tôn Thượng Hương, sử dụng đội hình xạ thủ bình thường nhất.

Các fan nhìn thấy Song Tôn đều hô to ủng hộ, ván này tất thẳng!

Chỉ cần đợi đại tiểu thư phát triển xong, Tôn Tẫn và Tôn Thượng Hương có thể làm trời đất đảo điên.

Khu bình luận lên chức “Chỉ huy”, bắt đầu sôi nổi chỉ vẽ đường đi nước bước: “Xem ra đội nhất bảng B không ai khác ngoài YD!”

“Phương Thốn lấy Lý Nguyên Phương, nhưng tay Lý Nguyên Phương ngắn thế nào ai chẳng biết? Sợ là bị đại tiểu thư quay vài vòng đã ngỏm củ tỏi.”

“Nhìn từ đội hình, YD thật sự mạnh hơn một chút.”

“Đã đến lúc The Dragons nên thay đổi rồi, nếu chỉ đi rừng thế này, chỉ xem thôi, tôi cũng mệt thay Phương Thần.”

Trong phần bình luận, ai cũng khen lấy khen để YD, chê bai The Dragons.

Nhưng những người tinh mắt lại biết rõ, chuyện này chắc chắn không chỉ có vậy.

Nếu chiến đội đấu cùng YD là một chiến đội đi rừng khác, vậy với đội hình, YD đúng thật có thể nắm lấy phần thắng.

Nhưng The Dragons không phải là chiến đội đi rừng bình thường.

Thân là người sáng lập ra chiến lược này, vừa mở màn, Phương Thần đã dạy tất cả cách làm người.

Mặt Phì ca lộ ra vẻ sốc toàn tập: “Mẹ nó, sao Lý Nguyên Phương này mới đó đã lên cấp bốn rồi?”

Tống Ý thầm căng thẳng, bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn.

Quả nhiên, đội địch bao vây Phì ca ở đường giữa, giết bạo quân trong hai phút, tiếp đó Phương Thốn dẫn Trương Phi đến chi viện cho Lão Phu Tử.

Lão Phu Tử mở rộng chiêu thức trong một thoáng, mà Tống Ý phối hợp với Tạ Tinh Thuỳ rất ổn, Tống Ý hơi tiến lên, chắn cái móc câu này cho anh.

Tạ Tinh Thùy sống sót, nhưng Tống Ý lại anh dũng hy sinh.

Vừa vào đã có hai đầu người và bạo chúa, có thể nói đây là khởi đầu hoàn hảo của The Dragons!

Vốn là chiến đội thiên giai đoạn trước, sau khi chiếm được ưu thế, họ không có lý nào tha cho đội đối diện. Một trận tiến công cấp tốc, làm năm người YD khổ không nói nổi.

Hủy tường đông sửa tường tây [3], bên này tập hợp, bên kia đóng băng. Nói về tính linh hoạt, YD có thể phản pháo, nhưng họ không ngăn được vì The Dragons tích vàng quá tốt, phát triển quá khoẻ, đánh ai thì người đó chết.

[3]: Ẩn dụ cho chuyện người này chỉ có thể miễn cưỡng đối phó khó khăn trước mắt chứ chưa thể giải quyết toàn bộ gốc rễ

Hơn nữa The Dragons rất tinh ranh, họ chuyên đi bắt Tống Ý.

Tống Ý dùng Tôn Tẫn support, ưu thế và yếu điểm của anh hùng này, cái nào cũng rõ như ban ngày.

Tôn Tẫn quá máu giấy, không hợp để đi mở tầm nhìn, vừa ló đầu ra đã có đi mà không có về.

Tôn Tẫn vừa chết, YD nhất định thua combat.

Mười phút trôi qua, Tạ Tinh Thuỳ cuối cùng cũng phát triển ổn định, có thể đánh ra sát thương kinh người, nhưng đã không thể cứu vãn nữa.

Ngoại trừ Tạ Tinh Thuỳ, những người khác đều thảm thương, Đạt Ma A Mã Trừ bỏ Tạ Tinh Thùy, những người khác đều thảm đến không được, A Mãn Đạt Ma không có độ ổn định, Khải Quỷ Đăng không dám vào trận, Tống Ý bị nhắm vào nên bước nửa bước cũng khó.

Đại tiểu thư không có cách nào một mình đánh năm, qua một trận diệt chủng, chỉ còn sót lại Tạ Tinh Thuỳ, anh đứng trước trụ chính thề chết kháng cự, gi3t chết hai người, nhưng cuối cùng cũng bị Phương Thốn cho vào túi.

Toàn bản đồ chỉ còn lại một Lý Nguyên Phương.

Phương Thốn và xe pháo còn một ít máu phá cao địa YD!

Ván thứ nhất, The Dragons thắng.

Từ khi giải mùa thu bắt đầu đến nay, đây là lần đầu YD nếm mùi thất bại.

Tuy chỉ là một ván nhỏ, nhưng phải nhìn trụ chính nổ tan tành như vậy cũng thật khó chịu.

Tạ Tinh Thùy an ủi: “Xốc tinh thần lên cho tôi, cái này chỉ vừa bắt đầu thôi.”

Còn hai ván nữa, bỏ một lấy hai vậy.

Một ván nhỏ không thuận lợi không là gì, vì mục tiêu cuối cùng của họ là thắng lợi!

Phì ca phấn chấn: “Ván này chúng ta ở bên đỏ, The Dragons không thể nắm thóp chúng ta nữa.”

Nếu lần này The Dragons còn thả Lý Nguyên Phương ra, lầu một, lầu hai YD sẽ dám lấy đi.

Lúc Ban&Pick, Tống Ý đề nghị: “Hay là chúng ta thả Huyền Sách ra đi?”

Phì ca hoảng sợ: “Không thể thả được, Huyền Sách Phương Thần có độc đó!”

Tống Ý giải thích: “Chúng ta có thể dùng đội hình có độ ổn định cao mà.”

Huấn luyện viên đồng ý: “Được đó.”

Nhằm vào Huyền Sách, bọn họ có thể tìm ra đội hình khắc chế.

Huyền Sách giỏi kéo người gom hoả lực, nhưng anh hùng này sợ đội hình có độ ổn định cao, vì có kéo người về cũng mất tận giây

Phì ca cười gượng: “Vậy tôi dùng…… Mặc Tử sao?”

Tống Ý đáp: “Không, anh dùng Gia Cát Lượng đi.”

Gia Cát Lượng là anh hùng dịch chuyển nhiều, khắc chế được Huyền Sách, chỉ cần không ngừng di chuyển vị trí, thoát khỏi phạm vi bị kéo về là có thể giữ được một mạng.

Tạ Tinh Thùy ngầm hiểu: “Được đó, Tống Ý lấy Trương Phi, A Mãn dùng Tô Liệt đi rừng, Quỷ Đăng chọn Na Tra.”

Đội hình này có thể nói là khá nuột, Trương Phi mở rộng chiêu thức hù chết người, Tô Liệt có hai cái mạng, Na Tra cùng là một top cực kỳ khoẻ.

Cuối cùng Tạ Tinh Thuỳ chọn Bách Lí Thủ Ước, xem ra anh thật sự muốn lấy đá chọi đá, xem ai là kim cương.

Chỉ cần Bách Lí Huyền Sách dám lơ là, The Dragons chắc chắn sẽ gây khó dễ.

Lần này trong khu bình luận, fans YD cùng nhau kêu la: “Thôi rồi thôi rồi…… chuỗi thắng liên tiếp của YD bị cắt đứt rồi.”

Bách Lí Huyền Sách không thể thả lỏng được, dù chỉ một bẫy nhỏ cũng không được dẫm!”

“Phải chịu 2: 0, thương chàng trai của tôi quá đi.”

“Ô ô ô, tiền cược của tôi……”

“Nhưng mà cũng chẳng sao, một trận thường quy thôi, thua một điểm cũng không sao.”

Đúng như vậy, thi đấu vòng tròn trong bảng, thua một hai trận cũng không ảnh hưởng gì lớn, chỉ cần s au đó ổn định, đứng đầu hay đứng thứ hai cũng đều vào được nhóm đội thắng, có được ưu thế lớn ở vòng Playoffs!

Ngay lúc các fan nản lòng thoái chí, chuẩn bị xong bài đăng an ủi YD trên Weibo……

Tống Ý dùng Trương Phi dạy The Dragons cách làm người.

Mới đầu còn bình thường, nhưng Tống Ý trận này đã tiến bộ hơn trận trước rất nhiều. Trương Phi và Tôn Tẫn không giống nhau, giờ cô có thể tuỳ ý đi mở tầm nhìn, tuỳ ý đi khắp nơi, thấy người cũng không sợ, đánh không lại thì chạy trốn, có thể thu hút hoả lực trong khi chờ đồng đội đến lật ngược bàn cờ một cách xuất sắc.

Màn xuất sắc ấy nổ ra ở con sông đường giữa.

Huyền Sách Phương Thốn móc cực kỳ chuẩn, giả vờ dò xét bụi cỏ rồi câu được người đi!

Thân là người có tốc độ tay nhanh, Phương Thốn sợ đối phương chạy nên sau khi tiến công bất ngờ lập tức kéo người về phía sau, nhưng tiếp đó thấy người nằm trong lưỡi câu, Phương Thần trợn tròn mắt: “Mẹ nó, là lão Trương Phi.”

Tống Ý khẽ cười, cô mau chóng dùng skill cuối, để ba người The Dragons đồng thời choáng váng.

Phương Thốn hô: “Lui lui lui, tản ra, lui đi!”

Nhưng anh ấy vẫn chậm một bước, Phì ca và Tạ Tinh Thuỳ đã đuổi đến, Tạ Tinh Thuỳ ném cây thương khiến Huyền Sách còn hai phần ba thanh máu trong chốc lát đã cạn kiệt, Phì ca cũng nhân cơ hội mở rộng chiêu thức.

Tim Phương Thốn lúc đó đã ngưng đập…… Anh ấy vì để đội không bị tập kích mà hạ lệnh tản ra lui lại, giờ thì hay rồi, đồng đội không có cách nào dùng skill lá chắn giúp anh ấy, Gia Cát Lượng dùng đạn sinh lực gi3t chết Bách Lí Huyền Sách, sau khi thoát khỏi thế bị động, bắt đầu hành trình phản công.

Skill hai của anh để truy kích, một lát đã biến hai người The Dragons còn lại không còn bao nhiêu máu, nhưng đội họ có khả năng đánh hơi nguy hiểm rất mạnh nên tất cả nhanh chóng lui lại, mong giữ lại được mạng nhỏ.

Nhưng phía sau còn có người bắn lén, liên tục hai phát, một phát một cái đầu, Tạ Tinh Thuỳ dùng thao tác trong sách chỉ dẫn để mọi người biết cái gì gọi là “Thủ Ước”.

—— Chính là ước hẹn lấy cái mạng các người cố giữ!

“Xuất sắc quá đi!” Tiếng fans la hét như nhạc đệm cho tiếng súng, một đợt súng vang lên kèm theo một tiếng hét lớn, nhiệt huyết sôi trào.

Trong khu bình luận có người nói: “Anh trai quả nhiên thương em trai, một phát súng một mạng, nhưng phát đầu lại không nỡ giết em.” Chuyện được đề cập đến là chuyện Bách Lí Thủ Ước ngắm bắn Bách Lí Huyền Sách mà bị hụt.

Tiếp đó có bình luận cười cợt: “Đáng tiếc ‘chị dâu’ không có tình người, lấy mạng nhỏ của em chồng.”

“Nói đi thì phải nói lại, chị dâu là ai thế?”

“Đương nhiên là Phì ca~~~~”

“Tôi cảm thấy Thiên Thần càng không có tình người hơn thì phải.”

“Đúng đó…… Trương Phi là tên đại tài mở màn tiết mục chết chóc.”

“Có thể hiểu thế này không, em trai dụ dỗ chị dâu, anh trai trong cơn tức giận tàn sát tất cả.”

Sau một loạt dấu ba chấm, dường như mọi người đều spam duy nhất một câu: “Cho cậu bút này, cậu viết đi……”

Cốt truyện máu chó thế này, chua chát ê hết cả răng!

Điểm chú ý của khán giả hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, mà chiến trường cũng đã nghiêng về một bên.

Long tộc cứ như vậy, có yếu điểm trí mạng, chỉ cần giai đoạn trước không tạo được ưu thế, bọn họ sẽ không có sau này nữa.

Nhóm bình luận từng nói một câu hài hước thế này: “Tôi thích bình luận trận đấu của The Dragons nhất, bởi vì nó…… nhanh!”

Hoặc là trong mười phút đánh chết người khác, hoặc là bị người khác đánh chết trong mười phút.

Biệt hiệu “Ông hoàng thời gian” bên ngoài nhất định danh xứng với thực.

Ván này không chừng Trương Phi Tống Ý đã để lại bóng ma tâm lí cho The Dragons.

Cô đến.

Làm sao bây giờ?

Đánh? Đánh không chết, còn có thể có mai phục.

Không đánh? Chạy vụt qua ngay trước mắt, còn muốn trộm quái rừng, bạn nói xem có tức không!

Đánh hội đồng? Được, đánh cả buổi, dùng hết skill, cuối cùng “chó dữ” YD vào chỗ, bắt đầu thu hoạch.

Tức quá! Ai đuổi Trương Phi này ra khỏi bình nguyên đi!

Support The Dragons uất ức: “A a a, đám nhan khống[4], đừng vì cô ấy xinh đẹp động lòng người mà không giết chứ.”

[4] bị khống chế bởi nhan sắc.

Bốn người The Dragons nhao nhao ý kiến: “Câu giỏi cậu lên đi.” Dù sao chúng ta cũng không đánh chết được công chúa nhỏ xinh đẹp này.