Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 40: Chuyện chia tay là đơn phương em muốn, chứ tôi chưa từng đồng ý.(2)




Nói xong, cô quay đầu định rời đi, thì cánh tay cô bất chợt bị Lê Minh nắm chặt lại. Hắn cầm rất chặt, khiến cô không cách nào thoát được. Đoạn hắn nhìn cô, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

Tịnh Kỳ biết mình sẽ không trốn được, chỉ đành cắn môi quay qua nói với Dương Tư Nhuệ: “Tư Nhuệ, anh về trước đi.”

Dương Tư Nhuệ lo lắng nhìn Tịnh Kỳ, nhưng không làm gì chỉ gật đầu rồi rời đi.

Sau Khi Dương Tư Nhuệ rời đi, Tịnh Kỳ mím môi nhìn cánh tay nổi đầy gân xanh của Lê Minh đang cầm chặt tay mình. Cô nhẹ nhàng nói: “Anh có thể buông tay em ra không?”

Lê Minh nghe cô nói, không những không thả ra mà hắn còn siết chặt hơn ban nãy. Tịnh Kỳ hơi nhíu mày, biết không khuyên được đành hỏi câu khác: “Anh muốn nói gì với em sao?”

Nhưng Lê Minh không trả lời câu hỏi ấy, hắn chỉ nói: “Lên nhà em rồi nói.”

Tịnh Kỳ không còn cách nào khác đành thở dài dắt anh lên nhà mình.

Vào nhà, Tịnh Kỳ chỉ vào ghế sô pha trước mặt, nói với Lê Minh: “Anh ngồi đó đợi em chút. Em đi lấy nước cho anh uống.”

Lúc này Lê Minh mới thả tay Tịnh Kỳ ra. Hắn theo lời cô ngồi xuống ghế sô pha. Hắn nhân cơ hội cô đi vào phòng bếp nhìn xung quanh một lượt. Tường nhà được sơn màu trắng, nền là nền gỗ. Trong phòng khách chỉ có độc một chiếc sô pha và một chiếc tivi đã cũ, không có bất kì vật trang trí nào.

Trông ngôi nhà vừa đơn xơ vừa lạnh lẽo đến nỗi hắn phải nhíu mày.

Tịnh Kỳ mở tủ lạnh ra mới sửng sốt. Cô quên mất tủ lạnh nhà mình chỉ có bia và nước tăng lực, không còn gì nữa.

Tịnh Kỳ thở hắt ra, đóng tủ lạnh lại. Rồi cô đi lấy một ly nước lọc, bỏ vài viên đá vào trong.

Khi Tịnh Kỳ đem ly nước ra, đã thấy Lê Minh ngồi dựa mình sau ghế. Mày hắn nhíu chặt lại trông vô cùng khó chịu, kéo cà vạt rồi cởi vài nút áo đầu tiên. Cô vội đặt ly nước lạnh xuống, hỏi: “Anh nóng à?” Rồi Tịnh Kỳ cầm cái điều khiển điều hòa bật lên, chỉnh xuống 20 độ.

Từ lúc sinh con, cơ thể cô trở nên yếu ớt, dễ bị nhiễm lạnh. Nên dù có mào mùa hè nóng nực, cô vẫn không bật điều hòa, chỉ bật một chiếc quạt cho mát thôi.

Mồ hôi trên trán Lê Minh đã rịn ướt cả mái tóc. Hắn nâng ly nước đá lên, tu một hơi hết sạch.

Trong nhà Tịnh Kỳ chỉ có một chiếc sô pha, tuy là ghế dài nhưng cô thấy Lê Minh đang ngồi chính giữa nên chỉ đành đứng một bên. Cô thấy ly nước đã hết, cô hỏi: “Anh có muốn uống một ly nữa không?”

Lê Minh lắc đầu, đặt ly nước xuống. Khi hắn thấy Tịnh Kỳ đang đứng, mày liền nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, hỏi: “Sao em không ngồi đi?”

Tịnh Kỳ lắc đầu, hỏi: “Anh có gì muốn nói với em sao?”

Tuy mày Lê Minh đã giãn ra, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tịnh Kỳ vô cùng sắt lạnh. Đoạn hắn cười khẩy, nói: “Chia tay xong thì em lạnh lùng quá nhỉ?”

Tịnh Kỳ chột dạ, vội nhìn đi nơi khác, nhỏ giọng nói: “Em không có…”

Nhưng Lê Minh dường như không nghe thấy, chỉ nói tiếp: “Chuyện chia tay là đơn phương em muốn, chứ tôi chưa từng đồng ý.”

Tịnh Kỳ sửng ra, mày hơi nhíu, gọi: “Lê Minh…”

Lê Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tịnh Kỳ, đôi mắt hắn nhìn sâu vào đôi mắt đang hoảng loạn của cô. Hắn không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì sai mà khiến cô nhất quyết phải chia tay đến vậy. Thậm chí sau 7 năm gặp lại, đến nhìn mặt cô cũng không muốn nhìn mặt hắn. Từ lúc gặp lại, Tịnh Kỳ chưa từng cười với Lê Minh dù chỉ một cái, chưa từng nhìn thẳng vào hắn dù chỉ một lần. Nhưng với Dương Tư Nhuệ, cô lại vô tư cười nói.

Sự không cam lòng, khí chịu cùng với ghen ghét trào dâng trong lòng Lê Minh. Mặt hắn đỏ gây lên, đôi mắt đỏ ngầy, gân xanh trên tránh nổi lên.

Tịnh Kỳ nhìn Lê Minh như thế có hơi sợ, cô lùi lại một bước. Nhưng khi cô không để ý, hắn đã đứng bật dậy, đưa cánh tay rắn rỏi tới bóp mạnh miệng cô, đè cô ngồi xuống ghế sô pha.

Cơn đau từ hai bên hàm truyền đến, làm Tịnh Kỳ phải nhíu mày, khẻ rên một tiếng. Đôi tay đang giơ lên định đánh vào cánh tay hắn, nhưng cô sợ làm hắn đau, nên chỉ hạ tay xuống, cầm nhẹ cánh tay hắn. Cô biết mình có kêu hắn thả ra, hắn cũng sẽ không làm theo, nên chỉ cắn môi né tránh ánh mắt hắn.

Lê Minh nghiếng răng nghiếng lợi nói: “ Rốt cuộc năm đó tôi đã làm gì sai mà em lại tàn nhẫn bỏ rơi tôi như thế. Bây giờ lại còn chán ghét không muốn nhìn tôi.”

Tịnh Kỳ không nói gì, chỉ nhìn khuôn mặt đang đỏ lên vì tức giận của Lê Minh. Khoảnh khắc này, cô dường như không còn nhận ra hắn được nữa. Tim cô chợt nhói lên vì đau.

Lê Minh thấy Tịnh Kỳ không nói gì thì cười khẩy nói: “Em còn nhớ lời năm đó tôi nói không?”

Tịnh kỳ vẫn chưa kịp nghĩ ra, Lê Minh đã nói tiếp: “…nếu như em dám chia tay với tôi, tôi sẽ không để yên cho em.”