Tịnh Kỳ có chút lung lay trước lời nói của Vũ Gia nhưng sau đó cô đã lắc đầu cảm thấy điều này không phải. Cô liếc nhìn Vũ Gia, thở dài một cái, mặt trông vô cùng tội nghiệp nói: “Tao nghĩ chắc không phải đâu. Lê Minh chưa từng nói có ý với tao hay thích tao gì cả, lúc nào cũng nóng lạnh thất thường thật sự là nhìn không ra.”
Vũ Gia: ….cái con nhỏ ngu ngốc này!!
Hôm nay có quá nhiều đả kích với Tịnh Kỳ, điểm Vật lý thấp, xếp hạng thì tụt hai hạng so với lần trước. Làm cô không tài nào tập trung vào tiết học tiếp theo được, hồn lúc nào cũng lơ lững trên mây, khuôn mặt vô hồn cứ nhìn chằm chằm trên bảng, không biết có nghe giảng được chữ nào không.
Lê Mình ngồi bên cạnh liếc nhìn Tịnh Kỳ một cái đã thấy cô bất thường. So với các môn trong khối tự nhiên thì Toán là môn Tịnh Kỳ giỏi nhất. Nên mỗi lần học Toán cô đều tập trung 100%, hận không thể ghi hết mọi thứ vào vở.
Thế nên một người vốn luôn nghiêm túc trong giờ học như Lê Minh lại gửi tin nhắn giấy qua cho Tịnh Kỳ.
-Tại sao lại không tập trung nghe giảng?
Tịnh Kỳ đang lơ lửng trên mây bỗng ai đó huých tay cô một cái, làm cô giật mình vội nhìn qua thì thấy trước mặt mình là tin nhắn giấy Lê Minh gửi. Tịnh Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gửi câu trả lời lại.
-Vì điểm Vật Lý của tớ không được cao TT
Đưa giấy qua chưa được bao lâu Lê Minh đã nhắn gửi lại. Tịnh Kỳ nhận lấy tờ giấy mở ra xem.
-Nếu không muốn ăn trứng ngỗng môn Toán thì lo nghe giảng đi.
Tịnh Kỳ trề môi, liếc nhìn Lê Minh đang nghe giảng rồi ngay lập tức vò tờ giấy lại ném vào trong hộc bàn, không thèm gửi tin nhắn trả lời. Nhưng ngay sau đó lại có một tờ giấy nhắn khác được gửi tới, cô liền vội mở ra xem.
-Nếu có câu nào không hiểu cứ hỏi tớ, tớ giảng cho.
Tâm trạng đang chán chường của Tịnh Kỳ bị lời nhắn này đánh bay đi mất, vui vẻ đến nổi không kiềm được cười mỉm một cái. Cảm thấy hình như bản thân cô lại thích cậu thêm một chút nữa thì phải.
Giáo viên dạy Toán cũng chính là chủ nhiệm của lớp tên Văn Uyển Đình. Là một cô giáo vẫn còn rất trẻ, nên cô khá tâm lý và hiểu được học sinh ở lứa tuổi này đang nghĩ gì. Vì thế nhìn một phát là cô biết ngay ai trong lớp đang yêu đương, ai đang yêu thầm ai, ai đang ghét ai. Và cô sẽ xếp những người đó ngồi cùng bàn với nhau. Xếp thì Xếp như vậy nhưng khi thấy Tịnh Kỳ và Lê Minh không tập trung cô vẫn nhắc nhở như thường: “Tuổi học trò như các em có vài mối tình yêu đương là chuyện bình thường nhưng cũng đừng quá đắm chìm như hai bạn bàn cuối, đến nỗi không nghe giảng bài thì không được đâu nha.”
Đột nhiên bị Văn Uyển Đình nhắc nhở một cái, Tịnh Kỳ xấu hổ đến mặt đỏ bừng như gất, vội cúi đầu xuống.
Tuy hồi sáng Lê Minh nói bản thân thích ăn bánh bao hơn cháo nhưng những lời nói của Triệu Thư Di vẫn quanh quẩn trong đầu Tịnh Kỳ. Thế là cô quyết định sáng mai sẽ đem cháo cho Lê Minh.
Vì sợ mai mình không có thời gian nấu, Tịnh Kỳ liền đi nấu cháo, có gì sáng mai hâm lại là có thể đem đi ngay.
“Chị đang nấu cháo hả?”
Tịnh Kỳ quay lại thì thấy Tịnh Thi đang dựa người vào cửa phòng bếp. Không suy nghĩ gì Tịnh Kỳ liền “ừ”.
Tịnh Thi à một tiếng, đi tới gần Tịnh Kỳ, nhìn vào trong nồi cháo nói: “Lúc chị nấu xong múc cho em một chén nha. Nếu không em nói với mẹ chị nấu cháo cho người yêu đó.”
Nói rồi Tịnh Thi cười cười, quay người về phòng.
Cái gì cũng nói mẹ được!!!
Khi Tịnh Kỳ mở vửa phòng Tịnh Thi liền thấy Tịnh Thi đang ngồi làm bài tập, giấy vở nằm la liệt trên mặt đất. Cô liếc nhìn quanh phòng Tịnh Thi một cái, tìm đường đi tới bàn học Tịnh Thi mà không giẫm lên sách vở của Tịnh Thi. Đoạn Tịnh kỳ đặt chén cháo xuống bàn Tịnh Thi, nói: “Của em đó mau ăn đi.”
Tịnh Thi vội đẩy toàn bộ sách vở sang một bên, bưng chén cháo lên vừa ăn vừa nói: “Cảm ơn”
Khi chuẩn bị đóng cửa, Tịnh Kỳ chần chừ một lúc liền quay đầu lại dặn dò: “Em cũng đừng học khuya quá, nhớ ngủ sớm.”
Tịnh Thi ngạc nhiên nhìn Tịnh Kỳ, cô nàng không ngờ Tịnh Kỳ lại nói lời quan tâm tới mình. Tuy cả hai là chị em ruột nhưng lại không mấy thân thiết, lúc nào cũng xa cách và rất hiếm khi nói lời quan tâm nhau. Tịnh Thi nghe thế có chút ấm áp trong lòng nhưng lại không thể hiện gì ra bên ngoài chỉ đáp “dạ” một tiếng.
Thấy Tịnh Thi chăm chỉ học bài, Tịnh Kỳ như được buff thêm sức mạnh, cảm giác bây giờ mình tỉnh táo vô cùng. Thế là ngồi vào bàn học lấy bài kiểm tra Vật lý vừa được phát ra để chữa những câu mình sai. Nhưng khi cầm bài kiểm tra trên tay, Tịnh Kỳ sững sờ vì trên đó chi chít toàn là chữ. Vừa nhìn là cô đã biết đây là chữ của Lê Minh. Chữ của cậu tuy không đẹp nhưng rất ngay ngắn, gọn gàng, càng nhìn càng mê.
Lê Minh đã sửa lại toàn bộ đáp án sai cho Tịnh Kỳ, bên cạnh còn có lời giải chi tiết của từng câu. Lời giải dễ hiểu vô cùng, đọc một cái là có thế nhớ được. Đến khi Tịnh Kỳ đọc tới lời giải cuối cùng thì bên dưới còn có một câu.
Đồ ngốc!