Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 32: Trái cấm.(H)





Uống được nửa lon, Tịnh Kỳ đã hơi không còn tỉnh táo nữa. Cô quay qua nhìn ngắm sườn mặt góc cạnh của Lê Minh. Khi tập chung coi phim mày cậu sẽ hơi nhíu lại, trông có phần hung dữ.

Một nam một nữ ở chung, còn có hơi men, không khí bỗng chốc trở nên ám muội lạ kì.

Tịnh Kỳ mặt ửng đỏ, chồm người tới hôn lên má Lê Minh.

Cậu hơi giật mình về hành động của cô, quay qua nhìn thấy gương mặt đỏ ửng, đôi mắt ướt nước của cô, Lê Minh hỏi: “Cậu say rồi?”

Tịnh Kỳ cứ nhìn chằm chằm Lê Minh, không chối: “Có một chút.”

Tầm nhìn của Lê Minh hướng xuống đôi môi ướt át hồng nhạt của Tịnh Kỳ. Những nữ sinh khác khi đi chơi hay đi học ít nhiều gì cũng sẽ đánh son. Còn Tịnh Kỳ thì khác, cô chưa từng đánh son. Và đây là màu môi thật của cô.

Lê Minh không kiềm chế được liền hạ xuống đôi môi ấy một nụ hôn cháy bỏng.

Có hơi men trong người, Tịnh Kỳ bạo gan hơn, cô ôm choàng lấy cổ Lê Minh, đáp lại nụ hôn của cậu.

Đến khi hai người rời môi khỏi nhau, không biết từ lúc nào Tịnh Kỳ đã ngồi đè lên người Lê Minh. Tư thế vừa kích thích vừa xấu hổ.

Tịnh Kỳ ôm choàng lấy cổ Lê Minh, lần đầu tiên cô bạo gan nói : “Chúng ta…thử không?”

Tuy không nói rõ, nhưng Lê Minh vẫn hiểu cô nói gì. Cậu hỏi lại: “Cậu chắc chứ?”

Tịnh Kỳ dường như không cần suy nghĩ đã gật đầu.

Lê Minh chỉ chờ có thế, cậu vồ vào người cô như một con thú dữ, đảo khách thành chủ đè ngược cô. Cậu không ngừng cắn xé đôi môi non nớt của Tịnh Kỳ. Điên cuồng ngặm lấy đầu lưỡi đang lạc lối của cô, lôi kéo nó vào miệng mình mà mút.

Tịnh Kỳ chậm chạp không theo kịp tiến độ của Lê Minh, cô chỉ đành bất động để cậu muốn làm gì thì làm. Đến khi cậu mút lấy lưỡi cô, cô mới hơi giật mình rụt cổ lại.

Nhưng sực nhớ đến điều gì, Tịnh Kỳ vội đẩy Lê Minh ra. Đang cao trào, lại bị đẩy ra đột ngột, cậu có hơi khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Tịnh Kỳ trừng mắt nói: “Tớ quên chưa xin ba mẹ ở lại.”

Lê Minh bất lực thở dài, ngồi dậy để Tịnh Kỳ tìm điện thoại.

Khi Tịnh Kỳ đang bấm số gọi cho Viên Tịnh, thì Lê Minh từ đằng sau ôm lấy cô, để cô ngồi lên chân mình.

“Alo, con gái hả? Khi nào con về?”

Tịnh Kỳ giật mình vội nói: “Mẹ, hôm nay cho con ở lại nhà Vũ Gia được không? Ba mẹ cậu ấy đi công tác….cậu ấy nói ở nhà một mình sợ muốn con ở lại cùng.”

“Con đã xin ba mẹ Vũ Gia chưa?”

“Dạ rồi.”

Tịnh Kỳ nói xong, Viên Tịnh đầu dây bên kia im lặng một khoảng lâu rồi mới lên tiếng: “Cũng được, nhưng mà hai đứa nhớ ngủ sớm, đừng thức khuya quá đấy.”

“Dạ.”

Sau đó, Viên Tịnh cúp máy.

Tịnh Kỳ nhìn màn hình điện thoại đen thui, thầm nghĩ ‘nếu mẹ mà biết được sự thật sẽ đánh cô chết mất.’

Lê Minh gục đầu lên vai Tịnh Kỳ, cười đến rung người, nói: “Cậu nói dối hay thật.”

Tịnh Kỳ chỉ liếc Lê Minh chứ không nói gì.

Lê Minh nhìn Tịnh Kỳ giận dỗi mà buồn cười. Cậu hôn lên má cô, nói: “Chúng ta lên phòng, được không?”

Tịnh Kỳ mím môi thẹn thùng đồng ý.

Lê Minh nhẹ nhàng đặt Tịnh Kỳ lên giường. Tay cậu từ từ luồng vào trong áo thun của cô, vén lớp áo bra lên, chạm nhẹ lên khuôn ngực mềm mại của cô.

Hơi lạnh từ tay Lê Minh truyền đến, khiến Tịnh Kỳ bất giác rụt người lại. Nhưng cô không ngăn cản chuyện cậu làm, chỉ nắm chặt hai bên ga giường, cảm nhận từng cái động chạm của cậu.

Khi Lê Minh vén chiếc áo thun của Tịnh Kỳ lên cao, cô theo phản xạ vội lấy tay che ngực của mình lại.

Lê Minh không vội vã, nhẹ nhàng vén tóc cô qua, để lộ khuôn mặt đỏ ửng vì bia. Giọng trầm thấp nói: “Cậu có thể bỏ tay ra không?”

Tịnh Kỳ mím môi. Cô hơi sợ, vì đây là lần đầu tiên cô để người khác nhìn thấy cơ thể mình. Nhưng sau đó, cô lấy hết can đảm thả hai tay sang hai bên, để lộ ra nửa thân trên trước mặt Lê Minh.

Trải qua một trận ân ái, Tịnh Kỳ mệt rả rời, nằm bất động tại chỗ, mắt dường như không thể mở được nữa. Cô cảm tưởng như mình đã chạy cả ngàn cây số.

Lê Minh quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, đầu tóc ướt nước đang không ngừng nhỏ giọt. Cậu tiến tới gần Tịnh Kỳ, nhìn ngắm khuôn mặt đang say ngủ của cô, rồi ngồi cười ngây ngốc không rõ nguyên nhân.

Đoạn Lê Minh lên giường, nhẹ nhàng ôm thân thể không một mảnh vải che thân của Tịnh Kỳ vào trong lòng ngủ.

Khi thức dậy, Tịnh Kỳ ê ẩm cả người, trong phút chốc chẳng thể cử động được tay chân. Đành nằm im một chỗ.

Hôm qua có uống chút bia, nhưng Tịnh Kỳ vẫn còn còn tỉnh táo để biết được chuyện hì đã xảy. Tuy vậy cô vẫn không ngờ mình đã làm chuyện đó với Lê Minh.

Trong lòng vừa hồi hộp vui sướng, lại bồn chồn lo lắng không yên.

Đột nhiên một vòng tay kéo Tịnh Kỳ vào lòng. Lê Minh từ đằng sau ôm lấy, đặt đầu lên vai cô, giọng còn ngái ngủ nói: “Tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

“Cậu làm gì để chịu trách nhiệm.”

Lê Minh im lặng trong phút chốc, rồi lên tiếng: “Tịnh Kỳ Kỳ, thi đại học xong chúng ta đăng ký kết hôn đi.”

Tịnh Kỳ giật mình quay phất đầu lại nhìn Lê Minh, nói: “Mẹ tớ mà biết tớ muốn kết hôn sớm thế, bà ấy sẽ đánh chết tớ đó.”

Lê Minh càng ôm chặt Tịnh Kỳ vào lòng, nói: “Đừng lo. Tớ sẽ để bà ấy đánh tớ thay cậu.”

Tịnh Kỳ mím môi, đoạn móc ngoéo nói: “Cậu hứa rồi đấy.”

Lê Minh từ dưới gối đưa cho Tịnh Kỳ một con dao gấp bằng vàng: “Cho cậu đấy. Coi như đây là quà đính ước.”

Tịnh Kỳ cầm con dao trên tay, mân mê hỏi: “Sao lại là dao?”

“Vì đây là món quà mà tớ thích nhất.”

Tịnh Kỳ vui vẻ nắm chặt con dao trong tay.

Tịnh Kỳ bỗng cảm thấy thật mong chờ cuộc sống đại học sau này. Cùng chồng mình đi học.