Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 14: 14: Qua Nhà Lê Minh 1






Mới có 7 giờ sáng đã có người nhấn chuông cửa nhà Vũ Gia, phá nát giấc ngủ ngon của cô nàng. Khổ nổi người làm trong nhà cô không biết đi đâu hết rồi không chịu đi mở cửa, cứ để tên điên kia nhấn chuông cửa mãi.

Vũ Gia ôm tâm trạng bực tức đi xuống mở cửa. Muốn xem thử đây là nhân vật nào lại đi phá giấc ngủ của cô nàng. Khi nhìn thấy nụ cười trên môi của người đứng trước cửa, Vũ Gia nghiếng răng nghiếng lợi nói: “Kỳ Kỳ, mày cũng thật là độc ác, mới sáng sớm đã đi nhấn chuông cửa nhà tao.”

Tịnh kỳ mở to đôi mắt vô tội của mình, vừa cười vừa nói: “Thì tao muốn đi với mày qua nhà Lê Minh đó.”

Vũ Gia lườm Tịnh Kỳ, như muốn coi thử có phải cô đang nói thật không, rồi để Tịnh Kỳ đi vào nhà. Vũ Gia vừa đi vừa khó hiểu hỏi: “Không phải là mày đã biết địa chỉ nhà Lê Minh rồi sao?”

Tịnh Kỳ xoa khuôn mặt vì thẹn thùng mà đỏ lên của mình, thật thà trả lời: “Tao ngại tới đó một mình.”

Vũ Gia quay đầu híp mắt, nham hiểm cười, đoạn nói: “Bày đặt ngại ngùng đồ. Mày nên tập làm quen đi, để sau này về làm dâu nhà họ Lê khỏi bị bỡ ngỡ.”

Tịnh Kỳ thẹn quá hóa giận đánh “yêu” lên vai Vũ Gia một cái. Nhưng cô lại không kiềm được mà suy nghĩ nếu sau này mình thật sự về làm dâu nhà Lê Minh thì sao nhỉ? Cảnh tượng này chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc cho mà xem, đoạn cô gật đầu nói: “Chỉ cần có chồng tao ở đó thì sẽ không sao.”

Sau đó hai cô gái nhìn nhau cười như muốn ngất tại chỗ. Chỉ khi ở một mình với Vũ Gia Tịnh Kỳ mới dám mặt dày nói những lời thế này mà thôi.

Khi Tịnh Kỳ và Vũ Gia định nhấn chuông cửa nhà Lê Minh thì đúng lúc cậu về. Trên tay cậu cầm một quả bóng rổ, người nhễ nhại mồ hôi, mái tóc ướt sũng được cậu vuốt ngược lên. Vừa nhìn là biết cậu mới chơi bóng rổ về, bên cạnh còn có Trương Khánh Hòa và một cậu bạn với khuôn mặt hung dữ cao tầm Lê Minh.

Thấy Tịnh Kỳ và Vũ Gia, Lê Minh liền đi tới hỏi: “Hai người tới sớm thế?”

Lê Minh đứng quá gần, Tịnh Kỳ dường như ngửi được mùi mồ hôi trên người cậu. Vô cùng nam tính và quyến rũ. Nó khiến tim cô đập loạn cả lên như muốn tay ra khỏi lồng ngực, mặt không khống chế được đỏ bừng lên. Cô ấp úng trả lời: “Vì ….. vì tớ sợ trễ….nên tới sớm.”

Vũ Gia đứng bên cạnh thấy rõ mặt Tịnh Kỳ đang đỏ lên, trêu ghẹo hỏi: “Kỳ Kỳ, sao mặt mày đỏ thế? Có sao không?”

Tịnh Kỳ liền lườm Vũ Gia.

Mày hãy xem tao là người vô hình đi! Đừng quan tâm tới tao nữa!

Lê Minh đứng rất gần Tịnh Kỳ, nên cũng thấy đượ mặt cô đang đỏ. Cậu không kiềm được mà cười ra tiếng.

Tịnh Kỳ lúc này rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Hận không thể tang hình trước mặt mọi người.

Sao mày lại háo sắc thế hả Tịnh Kỳ!

Tịnh Kỳ đột nhiên đánh chống lãng, nhìn cậu trai đi cùng Lê Minh và Trương Khánh Hòa hỏi: “Đằng kia là ai vậy? Bạn cậu hả?”

Lê Minh nhìn người đằng sau lưng mình rồi mới trả lời: “Là bạn thân của tớ với Trương Khánh Hòa, chơi chung từ nhỏ. Tên Chu Vỹ.”

Trương Khánh Hòa ôm lấy vai Chu Vỹ nói: “Tên này nghe nói bọn mình tổ chức tiệc nên muốn tới góp vui.”

Chu Vỹ được giới thiệu cười tươi vẫy tay với Vũ Gia và Tịnh Kỳ: “Hello hai cô gái.”

Hắn cười lên trông đỡ hung dữ hơn hồi nãy nhiều. Chắc đây không phải là người khó gần.

Mùa hè đến, trời nắng cực kì to nên Lê Minh giục mọi người mau vào nhà nếu không sẽ bị say nắng.

Khi vừa vào tới nhà, dưới bếp liền có người đi lên. Là một người phụ nữ đã ngoài ba mươi, bà búi gọn tóc sau đầu để lộ khuôn mặt tuy đã có vết nhăn nhưng vẫn rất kiều diễm. Bà cười hiền đi tới hỏi: “Hôm nay Minh Minh mời bạn đến nhà chơi à?”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Lê Minh.

Minh Minh? Một cái tên dễ thương thế này mà lại đi gọi một người như Lê Minh sao? Nghe thật bất

ổn.

Vì suy nghĩ tới Lê Minh sẽ tức giận nên không ai dám cười, chỉ dám nín nhịn.

Lê Minh dường như không vui khi bị bà Lê gọi vậy, cậu khó chịu hỏi: “Sao mẹ lại về đây rồi?”

Bà Lê nghe con trai mình nói vậy liền hờn dỗi nói: “Mẹ không thể về thăm con sao?”

Lê Minh bất lực không thèm nói chuyện với mẹ mình nữa. Vì cậu biết cậu nói không lại bà. Nhưng dù có lại,thì bà sẽ giở trò ăn vạ cho coi. Cậu đã quá quen rồi.

Ngoại trừ Trương Khánh Hòa và Chu Vỹ biết rõ gia đình Lê Minh ra, thì Tịnh Kỳ và Vũ Gia đều không biết gì. Nên thấy hai mẹ con nói chuyện nồng nặc thuốc súng hai cô gái đều ngại ngùng không biết nên làm gì chỉ nhỏ giọng nói: “Chào bác ạ.”

Bà Lê đột nhiên tươi cười vui vẻ, như hồi nãy không hề có chuyện gì, nói: “Con dẫn bạn lên phòng chơi đi, mẹ đi chuẩn bị đồ ăn.”

Lê Minh, Trương Khánh Hòa và Chu Vỹ người đầy mô hôi khó chịu nên quyết định đi tắm thay quần áo trước.

Tịnh Kỳ thấy mình qua nhà họ mà ngồi im thế này không quen nên định rủ Vũ Gia xuống phụ giúp bà Lê chuẩn bị đồ ăn. Nhưng Vũ Gia từ nhỏ đã là cô tiểu thư kiêu kì tay chưa từng phải đụng vào chuyện gì thì sao biết làm chuyện bếp núc. Thế là Tịnh Kỳ đành thôi ý nghĩ kéo cô nàng đi theo, tự mình xuống dưới vậy.

Tịnh Kỳ đứng thấp thỏm sau cửa nhà bếp, dè dặt nói: “Để con giúp bác.”

Bà Lê cười với Tịnh Kỳ, đùa giỡn hỏi: “Con biết nấu ăn à?”

Thấy bà Lê không có ý đuổi mình đi, Tịnh Kỳ liền tự nhiên đi vào bếp: “Con hay phụ mẹ nấu ăn nên cũng biết một chút ạ.”

Bà Lê ngạc nhiên tròn mắt nhìn Tịnh Kỳ, rồi bà bật cười khen: “Con đúng là một cô bé ngoan.”