Cuối Cùng Anh Cũng Tìm Thấy Em

Chương 56:Chap 57 - Cầu hôn




Về đến nhà, anh liền không đợi được mà hỏi cô

\- Vợ, em...biết được điều gì rồi à?

Cô quay ra mỉm cười với anh

\- Nói đúng hơn là nhớ được điều gì đó

Tay anh bất giác nắm lại, anh không giấu được sự vui mừng mà nắm lấy tay cô

\- Em nhớ ra từ khi nào? Từ khi nào?

\- Từ hôm em bị tai nạn ở phim trường

Anh ôm chầm lấy cô vui mừng. Thực ra thì anh không hề muốn cô nhớ lại chuyện không vui đó nên anh mới không nói cho cô biết. Không ngờ rằng cô lại tự nhớ lại, nhưng không sao, chỉ cần cô biết rằng người luôn bên cạnh cô cho dù là trước kia hay bây giờ luôn luôn là anh là được rồi

......

Phim trường hôm cô bị tai nạn.

Lúc cô bị rơi xuống, cũng may cô còn nhận thức được xung quanh nên mới thấy cái hang đó, cô liền cẩn thận leo xuống, nếu đã không lên được thì phải tìm chỗ an toàn. Lúc leo lên cô không cẩn thận bị đập đầu vào tảng đá, cũng may là cô đã xuống được đến hang nên không sao. Đầu cô đau dữ dội, từng kí ức hiện về khiến cô choáng váng. Lúc cô đang hoang mang thì thấy có bóng người bên ngoài nên mới ra gọi rồi được cứu lên.

Lúc lên đến nơi, thấy anh đang lo lắng ngồi bên trên, cô cảm thấy thật may mắn khi gặp lại anh sau từng ấy năm. Thực sự rất may mắn...

......

Niềm vui nối tiếp niềm vui, hôm nay trợ lý Lý sẽ cưới với Băng Băng, hai người đã quyết định đi đến kết hôn. Anh và cô cũng chỉ biết chúc hai người họ hạnh phúc, sớm có con cho hai người bế ké với. Chồng cô còn trêu chọc tân lang

\- Nếu không muốn bị trừ lương thì làm việc cho tốt, nhưng cậu mà bắt nạt thư kí Băng thì tôi cũng sẽ trừ lương vì cái tội không biết cân bằng giữa công và tư, nghe rõ chứ?

Lý Nam Kha đần mặt ra

\- Giám đốc, anh nghĩ sao tôi có thể bắt nạt tiểu Băng chứ? Tôi yêu cô ấy còn không hết nữa là bắt nạt

Anh lẫn cô đồng loạt trán nổi ba vạch đen

\- Và cấm cậu không được tình tứ trước mặt tôi nếu không đừng hòng có lương

Trợ lý Lý chỉ biết mếu máo kể lể

\- Rồi trước đây vợ chồng nhà ai hay rắc cẩu lương cho tôi? Giờ tôi rắc lại thì sai chỗ nào?

\- "..."

......

Nhạc nổi lên, cô dâu trong bộ váy cưới xinh đẹp đi vào. Hạ Linh nhìn cảnh đẹp này mà nhớ lại chuyện kết hôn của vợ chồng cô, thế mà lại chỉ bằng một tờ giấy hợp đồng thôi đấy, à mà khoan?

\- Thiếu Quân, có phải trước đây lúc chúng ta gặp nhau ở phòng khách sạn, anh lấy cớ hợp đồng để kết hôn với em?

\- Ơ, bị em phát hiện rồi

Cô đánh nhẹ anh một phát, nhưng miệng lại cười rõ tươi. Nếu hôm đó không phải là anh, thì chắc cô đã không đứng ở đây rồi, đây là định mệnh rồi chăng?

Buổi lễ kết hôn kết thúc trong sự chúc phúc của mọi người. Mặt trợ lý Lý đang hiện rõ chữ " hớn hở " to đùng trên mặt rồi. Đúng là không có số nào sướng bằng cái số thê nô cả, đúng không mọi người :\)\)?

......

Về nhà, cô vừa bước chân vào thì thấy nến được trải khắp nhà tạo thành một lối đi. Cô quay đầu lại thì không thấy anh đâu nữa, rõ ràng anh vừa đi đằng sau cô mà.

Cô đi men theo lối đi đó lên đến tầng hai rồi dừng lại trước cửa phòng của anh. Mở cửa ra thì cô thấy một hình trái tim được xếp từ nến, và...anh đang đứng giữa hình trái tim đó. Cô đi đến trước mặt anh

\- Anh đã đi vào đây bằng cách nào vậy?

\- Anh leo cửa sổ

Cô bật cười, bật chợt anh quỳ xuống rồi lấy một chiếc hộp ra, bên trong hộp là một chiếc nhẫn cực kì đơn giản nhưng có khắc tên viết tắt của cô và anh, có hình trái tim giữa hai chữ đó, ý muốn nói " Mạc Thiếu Quân ❤ Hà Linh "

\- Hạ Linh, em có đồng ý lấy anh không?

Cô không kiềm được mà bật khóc, anh thấy cô khóc thì luống cuống hết cả lên

\- Em...tất nhiên là đồng ý rồi!

Anh vui sướng đeo chiếc nhẫn vào tay cô, rồi đứng dậy ôm chặt lấy cô, hôn cô thật sâu. Hai người cứ như vậy chìm vào sự sung sướng.

......

Sáng hôm sau, tận 9 giờ cô mới dậy

\- Mẹ ơi! Đau hông quá

Tại hôm qua " vận động mạnh " quá lâu mà cô bị đau ê ẩm hết cả người. Nhưng nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, cô lại thấy hạnh phúc. Cô không nghĩ rằng anh sẽ tổ chức đám cưới thêm một lần nữa, cũng chỉ vì muốn cho cô một buổi lễ kết hôn đẹp nhất, hạnh phúc nhất.