Vừa bước ra khỏi công ty, cô liền không chờ được mà rút điện thoại ra muốn thông báo cho anh chuyện vui này
Tút, tút....
Anh không nghe máy. Chắc là anh ấy đang bận lắm đây. Cô cũng không nghĩ nhiều mà cất máy rồi đi tiếp.
Chợt cô nhìn về phía Land's Coffee. Người đang ngồi cạnh cửa đó không phải là Mạc Thiếu Quân sao? Cô gái ngồi đối diện anh là ai? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, vậy hóa ra đây là lý do anh không nghe điện thoại của cô. Là do anh đi gặp một người con gái khác, cô nghĩ đến bản hợp đồng : đối phương không được xen vào bất kì việc gì của người kia. Phải, anh gặp ai thì cô cũng không có quyền can thiệp, không có quyền...khóc.
Cô rút điện thoại ra lần nữa, bấm gọi
- Alo, anh đang ở đâu đấy? Công việc xong chưa?
Cô thấy anh luống cuống. Ha, sợ cô gái đối diện hiểu lầm à?
- Tôi đang ở công ty, sao vậy?
- Không có gì. Tôi chỉ gọi hỏi thăm thôi
- Vậy được, tôi còn làm việc, trợ lý Lý vừa đưa tôi một tập văn kiện, tôi cúp máy trước nhé. Em nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy
- Ừ, tạm biệt
Cô nhớ lại tối hôm cô và anh đi ăn tối vừa nhau, sợi dây chuyền anh tặng cô và cả...lời tỏ tình mà cô nghe thấy nữa. Haha, hóa ra từ trước tới giờ chỉ là cô ảo mộng mà thôi.
Một giọt nước mắt rơi xuống..
Hai giọt...
Ba giọt...
Gương mặt cô giờ toàn nước mắt và sự đau khổ. Giờ cô có câu trả lời rồi, cô...đã thực sự yêu anh mất rồi!
Nhưng sợi dây ràng buộc duy nhất giữa anh và cô chỉ là một bản hợp đồng mỏng manh. Cô cũng không có môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa với anh, cô chả có gì để có thể sánh bước cùng anh được.
Nhìn hai người họ trong quán cafe mà tim cô thắt lại, giờ cô mới nhận ra, từ trước tới nay những thứ anh làm cho cô chỉ là làm cho đúng bổn phận của một người chồng mà thôi, chứ không phải là do anh thích cô. Vậy mà cô lại đi ảo tưởng rằng anh thực sự thích cô.
Giữa dòng người tấp nập qua lại bận rộn, có một cô gái nước mắt giàn giụa đứng nhìn người mình yêu đang ăn trưa cùng với một cô gái khác, mà cô gái đó lại xinh đẹp, cao quý hơn mình.
.........
- Dì Mai, tiểu Linh đã về chưa?
Anh sợ cô giờ này còn chưa về, ngoài trời thì đang mưa tầm tã.
- Cô chủ đã về lâu rồi, đang ở trên phòng đấy cậu chủ
- Vậy thì được
Anh nhẹ thở phào, anh sợ cô mải mê công việc quá mà lại về muộn bị dính mưa rồi lại ốm
Anh đang định lên phòng thì dì Mai gọi với lại
- Cậu chủ!
- Có chuyện gì sao?
Dì Mai nói nhỏ như không muốn cho Hạ Linh nghe thấy
- Vừa nãy lúc cô chủ về, tôi thấy mắt cô ấy đỏ lắm, như vừa mới khóc xong ý cậu
- Dì nói sao?