Cuối Con Đường!

Cuối Con Đường! - Chương 3: Cảm nắng!




8 năm sau....

Đứng trước một ngôi nhà cấp 4 bình thường. Trần Duy mắt nhìn đồng hồ đeo tay, miệng không ngừng lầm bầm.

"Con 'sữa chua' chết tiệt, bữa nào cũng bắt mình chờ đợi"

Từ trong nhà, Hân Y bước ra với bộ đồng phục trường cấp 3 Tân Thời. Bộ đồng phục màu trắng kết hợp với đỏ trông rất bắt mắt.

"Xin lỗi" mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách toán nâng cao, miệng chỉ thốt ra đúng hai từ.

Trần Duy mặt hầm hầm nhưng cũng chỉ biết câm nín. Ai biểu cậu một mực quan tâm cái con nhỏ vô cảm xúc kia làm chi. Từ năm cấp 2 cậu đã bắt đầu để mắt đến cô bé, luôn làm đủ trò để cô bé chú ý đến mình nhưng điều vô dụng. Hân Y đối với cậu trước sau như một, vô cảm và có phần lạnh lùng.

"Lên xe đi, tôi đèo cậu đến trường. Sắp trễ giờ vào lớp rồi"

Ai kia nghe cậu nói cũng chỉ thờ ơ đáp cậu bằng cái gật đầu. Rồi leo tuột lên yên sau của 'con ngựa sắt' của cậu mà yên vị ngồi đó.

Cậu ngày nào cũng đến nhà Hân Y để công lưng trở cô bé đi học để mong cô bé có thể quan tâm đến mình 1 chút. Nhưng 6 năm qua vẫn như 1, không thấy một lần cô bé mỉm cười hay có bắt cứ cảm xúc nào.

"Cậu là người không-cảm-xúc à!?" Trần Duy bực bội gầm gừ

Đáp lại tiếng nói của cậu chỉ là một khoảng không gian im ắng lạ thường.

"Nè! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy Lâm-Hân-Y" Giận dữ vì bị bơ (6 năm qua hôm nào trả bị bơ) Trần Duy hét lên gọi cả tên lẫn họ ai kia.

"..." vẫn là sự im lặng bất tận kia (=_=)

Trần Duy mệt mỏi không nói thêm lời nào nữa. 6 năm qua, trái tim của cậu luôn hướng về ai đó, nhưng ai đó thì một mực chỉ im lặng không trả lời.

Tình cảm này của cậu đã sớm chớm nở, cũng đã sớm lụi tàn.