Cuối Con Đường - Khánh Như

Chương 30




Nhất thời cả hai đều im lặng, nhưng mắt vẫn luôn nhìn đối phương. Như thể hiện tại trái đất của họ chỉ gói gọn trong người trước mặt, Hàng Lâm cứ mấp máy muốn nói gì đó, mà tim cứ đập thình thịch cản trở việc suy nghĩ của cậu mất rồi.

- Cậu vào nhà đi, ở ngoài lạnh, cậu cảm đấy. Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa, ngủ đúng giấc không thức khuya nữa nhé. Thích gì thì cứ mua đó. - Những lời căn dặn của Chí Kiên làm lòng của Hàng Lâm nỗi lên nổi lo lắng, dặn dò nhiều như vậy có phải là anh sắp bỏ cậu mà đi chứ?

- Cậu… tính bỏ tớ mà đi hả?

- Hả? Không có, Hàng Lâm đừng nghĩ nhiều, tớ chỉ là muốn dặn dò cậu trong những ngày này thôi. Nếu có chuyện gì thì gọi vào số của tớ, tớ đã lưu số tớ là số điện thoại khẩn cấp rồi. Còn nữa, tớ vừa chuyển cho cậu một ít tiền để mua những gì mà cậu thích rồi đó, chăm sóc bản thân thật tốt nhé.

Hàng Lâm bất giác tuôn hai hàng lệ, làm Chí Kiên bên dưới nhất thời hoảng loạn.

- Cậu sao vậy? Sao lại khóc? Tớ lên với cậu nhé? Hàng Lâm? - Chí Kiên gấp đến mức không còn đứng yên tại chỗ nữa rồi.

- Không cần đâu… cảm ơn cậu nhé. Mà Chí Kiên đừng bỏ tớ nhé… tớ cũng nhớ cậu. - Nói xong cậu liền cúp máy rồi chạy thẳng vào nhà.

Sau khi chạy vào nhà, cậu ôm lấy ngực trái, nơi chứa trái tim đang đập loạn nhịp của bản thân. Tuyết Nhi đi lại phía cậu, cô không nói gì, chỉ nhìn một lúc rồi rời đi. Cô biết dù cho có nói gì đi nữa, thì nhưng thứ đã được trời sắp đặt là của nhau thì mãi mãi không thể tách rời.

David thì đã đi từ lâu, cô lấy đồ ăn từ tủ lạnh ra rồi đeo tạp dề lên người.

- Anh muốn ăn gì? - Giọng nói ngọt ngào, nhưng không thể che giấu trong đó sự mệt mỏi, bất lực.

- Anh… anh ăn gì cũng được…

- Ừm vậy anh vào phòng tắm rửa thay đồ đi, khi nào xong em sẽ kêu anh.

Hàng Lâm đi vào phòng, ngồi xuống giường, nhìn vào khoảng không vô định. Cậu đã đừng đọc qua một bài viết như thế này: “Chúng ta ai cũng sẽ yêu và được yêu, cánh cửa này đóng lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra. Như cái cách cá về với nước, sao về với trời, người của người ắt sẽ trở về bên nhau…”

Chí Kiên biết không? Hàng Lâm rất sợ ngủ, bỡi lẽ mộng đẹp hơn đời, Hàng Lâm sợ mình sẽ đắm chìm vào mộng đẹp, không bao giờ có thể thoát ra.

Khi xưa ta chỉ là những đứa trẻ chập chững bước vào đời, chưa hiểu hết mọi chuyện đã nhẫn tâm làm tổn thương nhau. Thế nên mong hiện tại và cả trong tương lai sau này, đôi ta sẽ chữa lành những vết thương trong tim.

Cậu thả mình xuống giường, nằm nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy mang đồ vào nhà tắm.

Bên phía Chí Kiên, sau lời nói của cậu, trái tim anh bỗng dừng lại nhịp đập. Mỉm cười rồi leo lên xe, đạp ga lao nhanh trên đường.

Ta mang đến cho nhau một rừng hoa, nhưng cũng có thể đem đến cho nhau một đống hoang tàn đổ nát.

Về đến nhà, người Chí Kiên muốn gặp cũng đã ở đó sẵn chờ anh, Chí Kiên bước nhanh đến phía cô ả, nhưng bất giác khựng lại.

- Quà của em… anh có thấy vui không? Chồng yêu? - An Hoa nhìn thẳng vào mắt Chí Kiên, cô ả chẳng còn nhập vai vào cái vai diễn kia nữa, trở về với hình hài thật của bản thân.

- Cô xem lời nói của tôi như nước đổ đầu vịt nhỉ?

- Em nghe hiểu lời anh nói kia mà, nhưng chỉ là… nhìn chồng mình bên người thứ ba, người phụ nữ chân yếu tay mềm như em thì làm sao mà chịu nỗi chứ anh…

- Bộ dáng uỷ khuất chó má này cô diễn cho tôi xem đấy sao? Ha, tôi đã nói tôi sẽ làm được, cô cứ ung dung cho tháng ngày yên bình hiện tại đi, vài tháng nữa thôi. - Chí Kiên chỉ nói như vậy rồi cầm áo khoác đi lên lầu.

An Hoa nhìn theo bóng dáng anh khuất xa, miệng lẩm bẩm cái gì đó…