Một đêm này, Giai Giai làm sao ngủ được. Nhưng cô đâu có biết, anh hai ở phòng bên cạnh cũng trằn trọc trở mình, vẫn luôn không ngủ được.
Cao Phong đã từng là người lính anh tự hào nhất khi mới tốt nghiệp vào quân khu, cậu ta 25 tuổi đã vào doanh, ở trong quân khu có tương lai không thể định hết. Nhưng đáng chết, cậu ta lại làm hại em gái anh, quan trọng hơn là Giai Giai lại không thể lập tức gả cho cậu ta.
Nếu như Cao Phong yêu Giai Giai, nguyện ý cưới nó, anh tự nhiên cũng bỏ qua cho cậu ta, nhưng nếu như cậu ta chỉ vui đùa một chút, vậy thì đừng trách anh không khách sáo.
Đứa bé là nhất định phải bỏ, nhưng anh biết nói sao với Giai Giai chứ? Giai Giai sẽ không chịu nổi mất.
"A Vũ, còn đang suy nghĩ về chuyện Giai Giai à?" Từ Nhan tỉnh dậy, lại thấy Lưu Vũ ngồi ở đầu giường hút thuốc lá, khói bay đầy phòng làm cô muốn sặc. "Sao anh lại hút thuốc lá? Không phải bảo anh cai rồi sao? Chuẩn bị cho việc mang thai đó."
Lưu Vũ bóp tắt tàn thuốc, vỗ vỗ lưng của cô nói: "Ngủ đi."
"Anh rốt cuộc đang lo lắng cái gì? Cao Phong không ưu tú sao? Sao anh bài xích cậu ta thế?" Đây là chỗ duy nhất Từ Nhan không hiểu.
Khi Cao Phong và Giai Giai còn chưa quen nhau, anh tán thưởng Cao Phong 100%, phân phối Cao Phong cho Giai Giai, anh cũng hoàn toàn nguyện ý. Nhưng tại sao hai người trẻ tuổi rốt cuộc mắt đối mắt, thì anh lại phản đối, điều này có phải quá kén chọn không?
"Có phải anh đang ghen hay không? Cao Phong có thể một kích liền trúng, khiến Giai Giai mang thai, em và anh đã lâu như vậy, nhưng bụng của em vẫn luôn không có động tĩnh." Từ Nhan đột nhiên nghĩ đến lý do buồn cười này.
Lưu Vũ nhướng lông mày lên, không vui nói: "Em nói mò gì?"
"Chẳng lẽ anh không phải đang ghen tỵ Cao Phong sao?" Đây là khả năng duy nhất Từ Nhan nghĩ tới. dien?dan!le!quy?don
"Không phải, anh chỉ lo lắng tình hình hiện nay của Giai Giai, sau này nó phải đối mặt với thân thích thế nào, bụng Giai Giai làm sao có thể giấu được." Lưu Vũ thở dài, nói một câu.
"Bảo Cao Phong cưới em ấy không được sao? Cao Phong và Giai Giai có tình cảm thật sự, cậu ta không thể nào không muốn lấy Giai Giai. Nếu cậu ta không lấy, em là người đầu tiên không tha cho cậu ta."
"En biết cái gì? En nói cưới là có thể cưới sao? Bọn họ không kết hôn được."
Từ Nhan ngồi dậy từ trên giường, nhìn anh chằm chằm: "Làm sao có thể? Chẳng lẽ anh muốn chia rẽ bọn họ?"
"Anh xấu xa như vậy sao? Là Giai Giai còn chưa đủ tuổi."
Gió nổi lên rồi, từ ngoài cửa sổ chui vào, khiến Từ Nhan cảm thấy lạnh.
"Sao anh không đóng cửa sổ?" Từ Nhan kéo y phục trên người, từ trong tới ngoài vẫn cảm thấy lạnh.
Lưu Vũ yên lặng đứng dậy đi đóng cửa sổ hộ, lại nghe Từ Nhan nói: "Ngày mai đừng quá làm khó Cao Phong, em rất thưởng thức Cao Phong, cậu ta . . . ."
Từ Nhan vốn muốn làm tiêu tan lửa giận của anh, kết quả lại làm cho lửa trong lòng anh trỗi dậy.
"Còn anh thì sao? Em không thưởng thức à?" Lưu Vũ cố ý sầm mặt, lật người đè lên cô, đôi môi cũng che lên.
Từ Nhan bị anh hôn vừa vặn, mùi thuốc lá trong miệng anh sáp nhập vào miệng của cô hết, nên cô dùng sức tránh anh, mắng anh một câu: "Đánh răng đi, hôi chết người."
Lưu Vũ cũng không để ý cô, chỉ lo hôn một cách bá đạo và dịu dàng, từ từ hòa tan sự giãy giụa của cô, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Khi Từ Nhan tỉnh lại, Lưu Vũ đã không còn bên cạnh, xem đồng hồ, đã qua tám giờ, anh đã lên xe rồi chắc.
Cô chóng mặt rời giường, ngày hôm qua bị anh chơi đùa quá mức rồi. Không biết tại sao anh lại liều lĩnh thế, cứ giày vò một lần lại một lần, giống như phải phá hủy xương cốt cả người cô.
Cuối cùng còn cho ra kết luận là: kích thích.
Vừa ra khỏi phòng, lại thấy Giai Giai mặc đồ ngủ đứng ở trong phòng, xõa tóc, thiếu chút nữa hù cô chết.
"Giai Giai, em dọa chị hết hồn, người dọa người sẽ bị chết đó, đạo lý này em không hiểu à?" Từ Nhan vỗ ngực một cái, hơi cáu.
"Chị dâu, anh hai thật đi tìm Cao Phong rồi sao?" Sáng sớm cô chờ ở đây chính là vì chuyện này.
"Đi từ sớm rồi, sáng sớm chị tỉnh lại đã không thấy tăm hơi anh ấy." Từ Nhan gật đầu một cái, lại thấy Giai Giai buồn bã, vội an ủi, "Đừng lo lắng, anh em sẽ không thật sự làm gì Cao Phong đâu, dù sao cậu ấy là lính mà anh em tự hào nhất. Cậu ấy xơi em, còn làm lớn bụng em, anh em ra mặt cho hả giận cũng là việc nên làm."
Giai Giai vẫn lo lắng, ngày hôm qua anh hai quá đáng sợ, cô biết anh hai nhất định sẽ đối phó Cao Phong, vẻ mặt liền như đưa đám nói: "Ngày hôm qua anh hai đã đồng ý cho em đi chung, tại sao anh ấy . . . ."
"Giai Giai, hiện giờ em đang mang thai, trên đường lắc lư, ngộ nhỡ đụng phải thì làm sao? Đừng quá sốt ruột, anh em sẽ không làm gì đâu, nhiều nhất là áp giải cậu ấy đến đây cầu hôn rồi cưới em thôi."
Nhưng trong lòng của cô lại đột nhiên nhớ tới tối ngày hôm qua hai người bọn họ nằm trên giường, Lưu Vũ đã nói một câu: "Hiện tại anh đang lo cho bụng của Giai Giai, làm sao mà giấu được."
"Chỉ cần để Cao Phong cưới Giai Giai là được mà?" Từ Nhan cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì.
"Nhưng Giai Giai còn chưa đủ tuổi." Thật lâu Lưu Vũ mới nói ra một câu.
Chưa đủ số tuổi, đây là chuyện Lưu Vũ lo lắng, lại khiến cô thấy khó hiểu. Giai Giai cũng 22 tuổi rồi, sớm qua số tuổi theo luật pháp, sao lại không đủ chứ?
Sáng sớm Lưu Vũ đã lên xe lửa, cũng một mực tự hỏi vấn đề này.
Quả đấm của anh nắm rất chặt, đặt trên bàn nhỏ trên xe lửa, trong miệng nhả ra một câu nói: "Cao Phong, tôi không tha cho thằng nhóc cậu."
Thành phố G đến thành phố N, đi xe lửa cũng phải mất bốn tiếng.
Chỗ Cao Phong tập huấn là giữa rừng núi. Cao Phong là cao thủ huấn luyện đội lính, mỗi lần đều kéo binh lính ra ngoài luyện tập điên cuồng, không khiến lính mệt mỏi không chịu nổi, thì tuyệt sẽ không dừng tay.
Lưu Vũ đến doanh tập huấn, vừa hay nhìn thấy Cao Phong đang cho lính luyện hít đất trong bùn lấy.
Đám lính đó đã sớm phải luyện đến tróc một lớp da rồi.
Thấy liên trưởng ngày xưa kiêm anh vợ tới, Cao Phong cũng không bỏ huấn luyện, chỉ vươn tay ra dấu với anh, ý bảo anh chờ anh ta huấn luyện xong.
Lần này Lưu Vũ không có xông lên kéo anh ta xuống, mà tựa vào một thân cây bên cạnh, càng không ngừng hút thuốc.
Bọn họ cai thuốc, rồi lại hút, tất cả chuẩn bị trước khi mang thai coi như thành công cốc.
Nhưng anh chỉ hút thuốc khi có tâm sự nặng nề thôi.
Nói thật, hiện tại anh rất muốn xông lên đánh con sói xám lớn đã ăn em gái của anh một trận, nhưng anh là quân nhân, quân nhân và quân nhân không thể bởi vì chuyện tư mà đánh nhau, đây là biểu hiện phạm kỷ luật, anh và Cao Phong đều có thể vì thế mà chịu phạt.
Thuốc cứ bị rút ra từng cây. Trên đất càng lúc càng nhiều tàn thuốc.
"Hút thuốc lá trong rừng cây rất nguy hiểm." không biết từ lúc nào Cao Phong đã đi tới, đoạt lấy điếu thuốc trong tay anh, hút mạnh một hơi.
"Cậu biết sao tôi đến đây không?" Lưu Vũ nhìn anh ta.
"Biết, trừ Giai Giai, không còn chuyện gì khiến anh nóng lòng như lửa đốt tìm đến đây." Cao Phong bình tĩnh phun ra một làn khói thuốc.
"Biết mà cậu còn bình tĩnh như vậy?"
"Cựu liên trưởng, tôi và Giai Giai thật tâm yêu nhau, tôi tin tưởng anh sẽ không phản đối bọn tôi." Cao Phong nở nụ cười với anh.
Lưu Vũ không nói gì, chỉ đốt một điếu thuốc, dùng sức hít hai cái, rồi phun khói thuốc ra: "Nhưng cậu mẹ nó lại làm nó có thai."
"Mang thai? Sao có thể." Cao Phong ngớ ngẩn, lại nở một nụ cười, tin tức này quá chấn động lòng người rồi.
Lưu Vũ dùng sức ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân đạp tắt, rồi tiến lên nắm cổ áo anh ta, rống: "Đáng chết, cậu còn không thừa nhận?"
Lúc này Cao Phong mới phục hồi tinh thần lại, không để ý tới anh, chỉ lầm bầm nói: "Sao có thể? Chỉ một lần. . . . . Mang thai? Thật mang thai?"
Ba từ "Chỉ một lần" kích thích Lưu Vũ, khiến anh quất tới một quyền.
Quả đấm này của anh vừa mạnh vừa vội, Cao Phong không có chút phòng bị liền bị anh đấm vừa vặn.
"Nó là em gái tôi, cậu con mẹ nó muốn chơi gái, tìm ai tôi cũng không muốn quản, nhưng cậu lại chơi em gái của tôi! Còn làm nó lớn bụng!" Lại một quyền, ngay giữa mắt phải.
Mắt phải của Cao Phong, nhất thời bị đau, sưng lên nửa bên.
Quả đấm lại đánh tới đây, lại một quyền trúng bên trái, đánh mặt bên trái sưng lên luôn.
Cao Phong lại không đánh trả, chỉ mặc cho anh đánh.
Cao Phong không phải đánh không lại Lưu Vũ, anh ta chỉ bị chuyện Giai Giai mang thai làm choáng váng.
Mang thai? Thật mang thật? Anh được làm cha? Khóe miệng Cao Phong nở một nụ cười, nụ cười này lại khiến khóe mắt anh ta đau đớn, cảm giác đau nhói ấy rất chân thật.
Đây không phải là mộng! Giai Giai thật mang thai con của anh.
"Cậu đáng chết còn cười!" Lưu Vũ từ trên mặt đất nắm anh ta lên, quả đấm bóp thật chặt, anh rống, "Cậu có biết vậy sẽ làm hại Giai Giai không?"
"Tôi lấy cô ấy." Cao Phong không chút suy nghĩ, bật thốt lên.
"Cậu cưới nó? Cậu làm sao cưới được?" Lưu Vũ nắm chặt cổ áo của anh ta, răng cắn đến sít sao.
"Tôi quen Giai Giai không phải do hứng thú nhất thời, tôi yêu cô ấy." Cao Phong rất nghiêm túc trả lời.
"Yêu? Mấy ngày mà cậu đã yêu? Cao Phong, cậu có thể gạt đứa em gái ngây thơ của tôi, nhưng không gạt được tôi." quả đấm của Lưu Vũ nắm đến vang khanh khách.
Cao Phong lại không sợ quả đấm của anh, vẫn cao ngạo nói: "Tôi yêu Giai Giai."
"Cậu yêu cái gì chứ?" Lưu Vũ cắn răng nghiến lợi.
"Chuyện giữa tôi và Giai Giai, có lẽ anh không tin, nhưng kể từ năm năm trước, khi tôi còn làm lính của anh, gặp Giai Giai lần đầu tiên trong quân doanh, tôi đã biết mình thích cô ấy." Cao Phong phun ra bí mật giấu ở đáy lòng nhiều năm.
"Năm năm trước? Cậu nhìn thấy Giai Giai lúc nào?" Lưu Vũ cau mày.
"Năm năm trước, Giai Giai tới quân khu thăm anh, lúc ấy anh có chuyện nên bảo tôi ra trạm xe đón Giai Giai."
Lưu Vũ suy nghĩ một clát, quả thật có chuyện như vậy, nhưng chỉ một lần mà Cao Phong đã yêu?
"Lúc ấy Giai Giai mới bao nhiêu? Mười bảy tuổi mà cậu đã đưa ánh mắt tà ác đến người nó?" Nghĩ đến đây, Lưu Vũ lại siết chặt quả đấm.
"Cũng bởi vì cô ấy còn nhỏ, cho nên lúc đó tôi không thổ lộ. Giai Giai rất ưu tú, nếu thế cô ấy đã sớm quên tên lính ngốcn ăm đó rồi." Năm đó anh mới tốt nghiệp từ trường quân đội, trên bả vai còn đeo thẻ đỏ.
"Được, tôi không so hai người có yêu nhau thật không, tôi cũng không muốn nghe chuyện xưa của cậu, hiện tại tôi chỉ muốn giải quyết chuyện của Giai Giai, còn có miếng thịt trong bụng của nó, miếng thịt đó không giữ lại được."
Cao Phong trước còn đắm chìm trong vui sướng Giai Giai có tin mừng, sau một lát lại nghe được lời nói tàn nhẫn từ miệng anh vợ mình.
"Anh lặp lại lần nữa." Cao Phong cắn răng nghiến lợi nói.
"Tôi nói đứa bé trong bụng Giai Giai phải bỏ đi."
"A!" Cao Phong không khống chế được quả đấm của mình, vung một quyền vào mặt Lưu Vũ.
Anh ta mắng: "Đây là lời một người anh nên nói? Anh lại bảo Giai Giai bỏ đứa bé? Sao anh không để con tôi ra đời? Tôi nói rồi, tôi sẽ cưới cô ấy, tôi lập tức đánh báo cáo kết hôn." Chỉ cần đánh báo cáo, anh và Giai Giai chính là vợ chồng hợp pháp danh chánh ngôn thuận, bào thai này cũng hợp pháp hợp lý rồi.
Lưu Vũ phun ra một búng máu, dùng phương thức giống nhau hồi báo anh ta: "Cậu còn có mặt mũi nói chuyện! Giai Giai mới hai mươi hai tuổi, hai mươi hai tuổi thôi!"
Cao Phong muốn huơ ra quả đấm, nhưng bởi vì câu nói kia của Lưu Vũ mà dừng lại, anh ta đột nhiên hoảng: "Chuyện này. . . . . . Tại sao có thể như vậy. . . . . . A!"
Anh ta cảm thấy thế giới này đang vô tình đùa bỡn anh ta, sau khi đau lòng chỉ có thể phát tiết.
Quả đấm vung hướng Lưu Vũ lại đập về cái cây bên cạnh. Dưới nắm tay, là máu tươi đầm đìa, ở trong đôi mắt của Lưu Vũ đặc biệt bắt mắt.